PHÚC ÂM:
Mt 15,1-6
“Ngươi hãy thảo kính cha mẹ.”
Tin
Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Mát-thêu.
1 Khi ấy, có mấy người
Pha-ri-sêu và mấy kinh sư từ Giê-ru-sa-lem đến gặp Đức Giê-su và nói rằng : 2 “Sao
môn đệ ông vi phạm truyền thống của tiền nhân, không chịu rửa tay khi dùng bữa
?” 3
Người trả lời : “Còn các ông, tại sao các ông dựa vào truyền thống của các ông
mà vi phạm điều răn của Thiên Chúa ? 4 Quả thế, Thiên Chúa dạy : Ngươi hãy thờ cha kính
mẹ, và kẻ nào nguyền rủa cha mẹ, thì phải bị xử tử. 5 Còn các ông, các ông lại bảo : ‘Ai
nói với cha với mẹ rằng : những gì con có để giúp cha mẹ, đều là lễ phẩm dâng
cho Chúa rồi, 6 thì
người ấy không phải thờ cha kính mẹ nữa’. Như thế, các ông dựa vào truyền thống
của các ông mà huỷ bỏ lời Thiên Chúa.”
Suy niệm:
CẦU CHO ÔNG BÀ TỔ TIÊN
Anh chị em thân mến
Hôm nay là ngày mồng hai tết. Giáo Hội Mẹ của
chúng ta muốn chúng ta dùng ngày đầu năm đặc biệt này để nhớ đến công ơn của tổ
tiên, ông bà cha mẹ của chúng ta. Tôi cũng như anh chị em không ai trong chúng
ta mà không có cha có mẹ. Tục ngữ từ ngàn xưa đã nói: cây có cội, nước có nguồn.
Người ta sinh ra đều có tổ tiên Ông Bà cha mẹ.
I. Công ơn của Tổ tiên Ông Bà cha mẹ thật không sao mà kể cho hết, như trời như
biển. Công cha chẳng khác gì núi Thái - Nghĩa mẹ chẳng khác gì như nước trong
nguồn.
Chẳng làm sao mà kể cho hết công ơn của các
ngài.
Sách Kinh Thi xưa có câu: "Ai ai phụ mẫu
sinh ngã cù lao" (Thương xót thay cha mẹ sinh ta khó nhọc).
Sách còn kể ra 9 điều khó nhọc của cha mẹ:
Sinh
: sinh đẻ
Cúc
: nâng đỡ
Phủ
: vuốt ve
Xúc
: cho bú
Trưởng : Làm cho lớn
Dục
: Dạy dỗ
Cố
: đoái thương đến
Phục
: Săn sóc
Phúc
: dạy bảo
+ Có rất nhiều câu truyện cảm động về những
lo lắng của cha mẹ dành cho con cái. Nhưng câu truyện về Mạnh Tử là một trong
những câu truyện hay nhất. Thầy Mạnh Tử lúc còn nhỏ đã may mắn có được một người
mẹ hết lòng lo lắng dạy dỗ cho mình.
Thầy Mạnh Tử lúc còn nhỏ đã may mắn có được một
người mẹ hết lòng lo lắng dạy dỗ cho mình. Truyện kể rằng hồi đó nhà Thầy Mạnh
Tử ở gần nghĩa địa. Mẹ thầy Mạnh Tử thấy con bắt chước người ta đào bới rồi lăn
ra khóc. Bà liền dời nhà đến gần chợ. Tại đây bà lại thấy con bắt chước người
ta sống nghịch ngợm và gian dối. Bà cho đây không phải là chỗ thích hợp cho con
của bà. Bà lại dời nhà đi nơi khác.Lần này thì chuyển nhà của bà đến ở gần trường
học. Ở đây Mạnh Tử thấy các bạn trẻ cùng lứa tuổi đua nhau tập lễ phép và học
chữ nghĩa thì cậu cũng bắt chước. Bà mẹ thấy như vậy mừng quá và bà quyết định ở
lại đây luôn.
Một hôm Mạnh Tử thấy người ta làm thịt heo,
Mạnh Tử thắc mắc hỏi mẹ:
- Mẹ ơi người ta giết heo làm gì thế?
Bà nói đùa với con: Để cho con ăn đó.
Vừa dứt lời bà cảm thấy hối hận vì đã nói dối
con và ngay lập tức bà đi mua thịt heo về cho con ăn.
Rồi lại một hôm Mạnh Tử đang học tự nhiên bỏ
về nhà chơi. Lúc đó bà đang ngồi dệt cửi, vừa trông thấy con về bà cầm ngay lấy
dao cắt đứt tấm vải đang dệt trước mặt con. Mạnh Tử tỏ ý thắc mắc bà liền giải
thích:" Con đang học mà bỏ về thì cũng chẳng khác gì tấm vải mẹ đang dệt
mà bị cắt đứt ra làm hai vậy"
Mạnh Tử hiểu được ý của Mẹ và từ đó về sau
không bao giờ dám làm như vậy nữa.
Và chính vì thế mà sau này Mạnh Tử đã nên
người. Ông đã trở thành một trong những con người được kính trọng nhất trong Lịch
sử loài người chúng ta.
+ Tin Mừng không nói cho chúng ta nhiều về
việc Thánh Giuse và Đức Mẹ đã lo lắng cho Chúa Giêsu như thế nào, nhưng chắc chắn
Chúa Giêsu đã được Thánh Giuse và Đức Mẹ giáo dục thật kỹ. Điều này quả không
ai còn có thể hoài nghi.
II. Nếu công ơn của tổ tiên Ông Bà Cha mẹ lớn
lao như thế thì con cái phải làm gì để đền đáp?
Trong bức tâm thư gửi các gia đình nhân dịp
năm quốc tế gia đình năm 1994 số 18 Đức Thánh Cha Gioan Phao-lô đã viết như
sau: "Hãy thảo kính cha mẹ bởi vì theo một nghĩa
nào đó, các vị ấy đối ngươi là những người đại diện của Chúa, những người đã
ban tặng sự sống cho ngươi, đã đưa ngươi vào cõi sống nhân linh, vào trong một
dòng dõi, một quốc gia, một nền văn hóa. Sau Thiên Chúa các vị ấy là những ân
nhân đầu tiên của ngươi. Nếu chỉ một mình Thiên Chúa là đấng tốt lành, nếu chỉ
mình Ngài là Đấng thiện hảo, thì cha mẹ ngươi cũng được thông phần một cách độc
nhất vô nhị vào chính sự tốt lành tối thượng ấy. Bởi đó ngươi hãy thảo kính Cha
mẹ ngươi".
Đó là những lời của vị cha chung của chúng
ta. Có lẽ khó có mà có thể tìm được những lời mạnh mẽ hơn để nói về bổn phận của
những kẻ làm con trong việc phải thảo kính cha mẹ mình như thế.
Bằng cách nào kính thưa
anh chị em?
Có nhiều cách nhưng tôi chỉ xin được đề cập
một vài cách cụ thể này:
a- Trước hết là phải biết ơn ông bà cha mẹ tổ tiên mình
Biết ơn là một trong những giá trị nền tảng
cao quí nhất của cuộc sống làm người và đồng thời nó cũng là biểu hiện rõ rệt
nhất của một con người biết sống với tư cách làm người của mình.
Trong Cựu Ước Thiên Chúa đã dùng cả một giới
răn để nói về vấn đề này. Đó là giới răn thứ tư. “Ngươi hãy thảo kính cha mẹ ngươi”
Rồi nếu chúng ta đọc kỹ Tin Mừng chúng ta sẽ
lại thấy một trong những tâm tình nổi bật nhất và đậm nét nhất của Chúa Giêsu
còn được ghi lại đó là tâm tình tạ ơn. Có thể nói cả cuộc sống của Ngài là một
bài ca tạ ơn liên lỉ: Ngài tạ ơn Thiên Chúa Cha trước khi hoá bánh và cá ra nhiều
để nuôi một con số thật đông người trong đồng vắng. Ngài tạ ơn Thiên Chúa Cha
trước khi phục sinh Lazarô từ cõi chết. Ngài cầm bánh và dâng ly rượu lên để tạ
ơn Thiên Chúa Cha trước khi lập Bí tích Thánh thể để rồi từ đó Bí tích này được
gọi là Bí tích tạ ơn.
Ngược lại vô ơn là thái độ đáng lên án. Đức
Cha Bùi Tuần trong cuốn "Nói với chính mình" có viết những lời rất nặng
như sau: "Người ta cho con chó một cái gì nó còn ngoáy ngoáy cái đuôi để tỏ
lòng biết ơn. Con người mà không có lòng biết ơn thì không bằng con chó."
Hơi nặng một chút nhưng thật là thấm thía.
Dân gian có một câu truyện đã được truyền lại
từ đời này qua đời kia như thế này. Có một đôi vợ chồng kia làm ăn khá giả nhưng
lại cư xử rất keo kiệt với những người trong gia đình. Trong nhà có một ông bố
già. Vì già - đã trên 80 tuổi - cho nên mắt đã mờ, sức đã yếu tay chân không
còn được khoẻ mạnh như hồi còn trẻ. Chính vì vậy mà mỗi khi ăn uống ông thường đánh
rơi ly chén xuống đất làm bể rất nhiều ly chén. Người con dâu thấy như vậy nên
cứ cằn nhằn hoài với chồng. Người cha tuy mắt đã mờ nhưng tai còn rất thính.
Ông rất buồn nhưng không thế làm cách nào khác hơn. Ngồi ăn mà không cầm được nước
mắt. Rồi một hôm khi chị ta xúi chồng đẽo cho cha một cái chén bằng gỗ để tiện
cho việc ăn uống của người cha.
Câu truyện tưởng như thế là suôn sẻ nhưng
thật không ngờ là một ngày kia khi hai vợ chồng có việc phải đi xa trở về. Khi
vào trong nhà thì nghe thấy có tiếng gì như những tiếng đục đẽo vọng ra từ ở một
góc nhà. Hai vợ chồng lại gần thì thấy đứa con trai cưng của mình đang cầm một
cái chén bằng gỗ đã được làm gần xong. Bà mẹ tò mò hỏi thì đứa con ngây thơ trả
lời:
- Con làm cái chén này để mai sau ba má có
chén mà dùng giống như chén ba má đẽo mà ông nội đang dùng vậy đó.
Ngạn ngữ từ bao thế hệ đã có câu này:
"Sóng trước đổ đâu, sóng sau đổ đó - Vâng sóng trước đổ đâu thì sóng sau sẽ
đổ ở đó" anh chị em.
Đó là điều thứ nhất.
b- Điều thứ hai là phải hiếu thảo với ông bà cha mẹ.
* Cách hiếu thảo tốt nhất là vâng lời cha mẹ trong những điều hợp lẽ nhất là khi
còn trẻ.
Tin Mừng tóm gọn cả cuộc đời thơ ấu của
Chúa Giêsu ở Nagiareth bằng những lời như thế này: "Ngài vâng lời và chịu
lụy hai ông bà"
Tại tiệc cưới Cana vì Đức Mẹ mà Chúa Giêsu đã
làm phép lạ.
* Tiếp đến là hãy biết
làm vui lòng cha mẹ. Đời nhà Hán bên Trung hoa có một người nổi tiếng là
có lòng hiếu thảo với cha với mẹ. Đó là Bá Du. Hồi còn nhỏ mỗi khi làm điều gì
sai quấy mà bị mẹ đánh thì Bá Du luôn tươi cười vui vẻ nhận lỗi, không bao giờ
dám cãi. Nhưng một ngày nọ sau khi bị mẹ sửa phạt bằng roi thì Bá Du oà lên
khóc. Thấy thế bà mẹ thắc mắc hỏi:
- Bao nhiêu lần mẹ đánh con để dạy con mà
con không khóc thế thì tại sao lần này con lại khóc?
Bá Du lễ phép trả lời:
- Thưa mẹ, những lần trước mẹ đánh con đau
lắm thế nhưng con không khóc vì con thấy sức của mẹ còn mạnh. Lần này mẹ đánh
con, tuy không đau bằng những lần trước nhưng con lại khóc vì con thấy sức mẹ
không còn khoẻ như xưa…mẹ đã già yếu. Con khóc vì thương mẹ chứ không phải vì
giận hờn.
* Cuối cùng nếu có thể được thì phải lo phụng dưỡng cho cha mẹ để cha mẹ được sống an vui
khi tuổi đã xế chiều. Một trong những hình ảnh đẹp nhất về cuộc đời của Chúa
Giêsu là cảnh Chúa Giêsu trao phó Đức Mẹ cho thánh Gioan ở dưới chân cây Thập
giá. Trước khi nhắm mắt Chúa còn cẩn thẩn gửi gấm người mẹ của mình cho người
môn đệ yêu quí nhất để Gioan thay cho Chúa mà lo cho Đức Mẹ. Thật hiếm có một
việc làm nào đẹp như thế.
Lm Giuse Đinh Tất Quý
Nguồn: http://tgpsaigon.net
Sống Lời Chúa:
Bày trí bàn thờ tổ tiên theo tinh thần dân
tộc và phù hợp với đức tin. Trong ngày giỗ, nên mời cả những người họ hàng bên
lương tham dự thánh lễ cầu cho ông bà, tổ tiên.
Cầu nguyện:
Lạy
Chúa, Đạo hiếu đòi hỏi con người phải nhớ đến tổ tiên, và noi theo gương của họ
trong việc thờ Chúa. Xin Chúa nâng đỡ chúng con để có sức thực thi điều Chúa
truyền dạy.
Lẽ sống:
Giáo Ðường
Văn hào Aleksandr Solzenicyn đã
ca tụng những ngôi giáo đường bằng những vần thơ như sau:
"Thư thái trên sườn đồi,
ngạo nghễ trên những ngọn núi cao, hãy ẩn mình trong những dòng sông sâu, những
ngôi giáo đường đẹp như những công chúa vận xiêm y rực rỡ.
Nhìn xuống những mái nhà gỗ tranh
là những ngọn tháp chuông hùng dũng. Từ phố chợ đến thôn quê, từ đỉnh tháp hướng
về trời cao, những tiếng chuông không ngừng giục giã gọi nhau.
Từ thuở nào con người vẫn ích kỷ
nhỏ nhen. Nhưng chiều về, khi tiếng chuông đổ hồi trên thôn xóm, trên đồng
ruộng, trên núi rừng, người người dừng lại, ngẩng nhìn và ra khỏi cuộc sống
thấp hèn của họ.
Cha ông của chúng tôi đã để lại
phần cao quý nhất cảu các ngài. Mãi mãi, tâm tình của các ngài vẫn còn ghi khắc
trong những viên đá này, trong những tháp chuông này".
Ở bất cứ nơi nào trên thế giới,
giáo đường vẫn luôn là biểu trưng của sự sống. Còn gì buồn thảm cho bằng một
ngôi giáo đường biến thành bảo tàng viện hoặc không còn người lui tới.
Giáo đường là nhà của con người:
gặp gỡ giữa trời cao và đất thấp, gặp gỡ giữa con người với Thiên Chúa. Nhưng
quan trọng hơn cả, giáo đường chính là nơi gặp gỡ giữa người với người: gặp gỡ ở
trong lời cầu nguyện, gặp gỡ nhau trong chia sẻ, gặp gỡ nhau trong lời chào
bình an, trong cái bắt tay của tha thứ, của hòa giải, gặp gỡ nhau để nối kết
vòng tay với người khác, gặp gỡ nhau để trở lại cuộc sống với hăng say và nhiệt
thành hơn.
Chúng ta không thể đến nhà thờ mỗi ngày mà vẫn khước từ gặp gỡ với tha
nhân. Chúng ta không thể đến nhà thờ mỗi ngày mà lại không muốn gặp gỡ Chúa
trong cuộc sống hằng ngày. Chúng ta không thể tách biệt nhà thờ ra khỏi cuộc
sống. Bao lâu ngôi giáo đường còn đó, bấy lâu người Kitô vẫn được mời gọi để
nối kết đức tin với cuộc sống hằng ngày.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét