Thánh Giô-sa-phát, giám mục, tử đạo
- lễ nhớ
Phúc Âm: Lc 17,11-19
“Sao không thấy họ trở lại tôn
vinh Thiên Chúa, mà chỉ có người ngoại bang này ?”
Tin
Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Lu-ca.
11 Khi
ấy, trên đường lên Giê-ru-sa-lem, Đức Giê-su đi qua biên giới giữa hai miền
Sa-ma-ri và Ga-li-lê. 12 Lúc Người vào một làng kia, thì có mười người
phong hủi đón gặp Người. Họ dừng lại đằng xa 13 và kêu lớn tiếng : “Lạy thầy
Giê-su, xin dủ lòng thương chúng tôi !” 14 Thấy vậy, Đức Giê-su bảo họ : “Hãy đi trình diện
với các tư tế.” Đang khi đi thì họ được sạch. 15 Một người trong bọn, thấy mình được
khỏi, liền quay trở lại và lớn tiếng tôn vinh Thiên Chúa. 16 Anh ta sấp mình dưới chân Đức
Giê-su mà tạ ơn. Anh ta lại là người Sa-ma-ri. 17 Đức Giê-su mới nói : “Không phải
cả mười người đều được sạch sao ? Thế thì chín người kia đâu ? 18 Sao
không thấy họ trở lại tôn vinh Thiên Chúa, mà chỉ có người ngoại bang này ?” 19 Rồi
Người nói với anh ta : “Đứng dậy về đi ! Lòng tin của anh đã cứu chữa anh.”
Suy
niệm:
Rất
nhiều người ngày nay quí chó hơn con người; lý do đơn giản là chó biết ơn và
trung thành hơn con người. Chỉ cần cho nó một cục xương là chó đã vẫy đuôi rối
rít để cám ơn. Chó sẵn sàng hy sinh để bảo vệ chủ khỏi nguy hiểm. Trong khi đó,
con người càng ngày càng vô ơn; nhiều cha mẹ thấy con đối xử quá tệ bạc với
mình đã phải thốt lên: “Nếu biết trước con thế này, chẳng thà đẻ ra cái trứng
luộc ăn còn tốt hơn!” Chúng ta không thích người vô ơn, nhưng rất nhiều lần
chúng ta đã vô ơn Thiên Chúa.
Các Bài đọc hôm nay mời
gọi chúng ta suy niệm để nhìn ra những gì Thiên Chúa đã làm cho con người, để
giúp chúng ta biết cám ơn Thiên Chúa và biết sống thế nào cho xứng với những hồng
ân Ngài đã ban cho.
Khi
chúng ta thấy mười người phung hủi được Chúa Giêsu chữa lành, chỉ có một người
trở lại chúc tụng Thiên Chúa, còn chín người kia thì không. Trong đời thường của
chúng ta cũng thường vấp phải điều này. Khi chúng ta lâm vào hoàn cảnh đau thương,
túng quẩn, chúng ta chạy đến nơi này nơi nọ để cầu xin Chúa cứu giúp, ban ơn để
được an lành, nhưng sau đó chúng ta lại đi vào quên lãng. Không những thế, hằng
ngày chúng ta nhận được biết bao hồng ân của Ngài, qua một bữa ăn, một ngày sống
an lành... chúng ta có bao giờ tạ ơn và tôn vinh Ngài.
Sống
Lời Chúa:
+
Lời Chúa hôm nay trình thuật cho chúng ta thấy mẫu gương
đức tin của người phong cùi xứ Samaria. Chính nhờ lòng tin mà ông được chữa
lành. Cũng nhờ lòng tin mà tâm tình đầu tiên của ông là tạ ơn Chúa. Thái độ này
của người Samaria ngược lại hẳn với 9 người cùng bị phong cùi Dothái. Họ đã được
lành bệnh, nhưng không một ai quay lại để cám ơn Chúa!
Cầu
nguyện:
Lạy Chúa Giêsu, Biết bao nhiêu lần
trong ngày chúng con đã quên tạ ơn và tôn vinh Chúa. Xin ban cho mọi thành viên
trong gia đình chúng con luôn biết tạ ơn Chúa trong mọi lúc và trong mọi sự.
Lẽ sống:
Tình
yêu mạnh hơn thời gian
Một
hôm, vua Ai Cập đang đứng chiêm ngưỡng những bia tháp mà ông đã cho dựng lên tại
thành phố Eliopolis. Bỗng nhiên có một cụ già râu tóc bạc phơ không biết từ đâu
đến, đã cười ngạo nghễ và thách thức với nhà vua như sau: Hãy bỏ tất cả và cút
đi...
Nhà vua giận tím gan, thế nhưng ông ta đã tự
chủ và trả lời: "Hỡi người già, ngươi là ai mà dám ra lệnh cho ta một cách
hỗn láo như thế... Không lẽ ngươi có nhiều quyền thế hơn ta?".
Lão ông tự giới thiệu: "Ðúng thế, bởi
vì ta là Thời Gian...".
Nghe đến tên Thời Gian, vua Ai Cập tái mặt
và té khỏi ngai vàng... Cùng với ông, cả đế quốc Ai Cập cũng sụp đổ.
Lão già Thời Gian cũng rảo qua khắp các đế quốc
trên thế giới. Lão đi đến đâu, thì các đế quốc rơi rụng như sung: Hôm nay tại
Babylone, ngày mai tại Athène, ngày mốt tại Ninive, tại Carthage...
Nhưng ngày kia, người ta bỗng thấy xuất hiện
tại đồi Vatican một cụ già khác. Cụ tuyên bố nghênh chiến với lão già Thời
Gian. Lão già Thời Gian tưởng mình có thể phá vỡ tất cả mọi công trình của con
người trên trần gian này. Cũng một giọng điệu vô cùng hách dịch, lão ta cũng đến
trước cửa Vatican và dõng dạc tuyên bố: "Ta là Thời Gian đây". Tiếng
gầm thét đó đã làm rung chuyển trái đất, thế nhưng đã không làm cho bô lão trên
ngọn đồi Vatican mảy may lo sợ. Cụ bình tĩnh đáp lại: "Còn ta, ta chính là
Vĩnh Cửu!... Xuyên qua các thế hệ, ta phải đại diện cho lòng chung thủy của
Thiên Chúa đối với loài người...".
Thời
gian là liều thuốc chữa được mọi khổ đau... Thời gian giúp chúng ta quên được dĩ
vãng u buồn... Ðó là những câu nói mà chúng ta thường dùng để tự an ủi mình hoặc
người khác khi đứng trước thất bại, hay bất cứ một nỗi bất hạnh nào...
Mà quả thật, thời gian không những giúp
chúng ta chữa lành được nhiều vết thương trong cuộc sống, thời gian còn là một
kẻ phá hoại tàn nhẫn. Cái chết xảy ra hằng ngày xung quanh chúng ta là một chiến
thắng của thời gian. Sự sụp đổ của không biết bao nhiêu đế quốc trên cõi trần
này cũng là một chiến thắng của thời gian...
Chỉ có một sức mạnh thời gian phải nhượng bộ: đó là sức mạnh
của Tình Yêu. Chúng ta thường nói: Tình Yêu mạnh hơn sự chết. Ðúng hơn, chúng
ta phải nói: Tình Yêu mạnh hơn Thời Gian, bởi lẽ thời gian không bao giờ có thể
xóa mờ được tình yêu.
Bất
cứ một nghĩa cử yêu thương nào mà con người làm cho tha nhân, đều trở thành bất
diệt. Những nghĩa cử yêu thương trở thành bất diệt là bởi vì nó tham dự vào
tình yêu của Thiên Chúa. Người sống cho kẻ khác là người sống cho Chúa. Và ai sống
cho Chúa tức là sống mãi trong Tình Yêu.
Chúng ta đang cầu nguyện cho các đẳng linh
hồn trong tháng 11 này. Chúng ta cầu nguyện vì chúng ta tin rằng thời gian đã
không đưa họ đi vào quên lãng. Trong tình yêu của Chúa mà chúng ta đang san sẻ
cho những người xung quanh, những người quá cố cũng sẽ được sống mãi. Còn lời kinh nào hữu hiệu hơn cho người quá cố, bằng những
nghĩa cử yêu thương của chúng ta là những người còn đang sống.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét