Phúc Âm: Lc 14,25-33
“Ai không từ bỏ hết những gì mình
có, thì không thể làm môn đệ tôi được.”
Tin
Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Lu-ca.
25
Khi ấy, có rất đông người cùng đi đường với Đức Giê-su. Người quay lại bảo họ : 26
“Ai đến với tôi mà không dứt bỏ cha mẹ, vợ con, anh em, chị em, và cả mạng sống
mình nữa, thì không thể làm môn đệ tôi được. 27 Ai không vác thập giá mình mà đi
theo tôi, thì không thể làm môn đệ tôi được. 28
“Quả thế, ai trong anh em muốn xây một cây tháp, mà trước tiên lại không ngồi
xuống tính toán phí tổn, xem mình có hoàn thành nổi không ? 29 Kẻo lỡ
ra, đặt móng rồi, lại không có khả năng làm xong, thì mọi người thấy vậy sẽ lên
tiếng chế diễu mà bảo : 30 ‘Anh ta đã khởi công xây, nhưng chẳng có sức
làm cho xong việc.’ 31 Hoặc có vua nào đi giao chiến với một vua khác,
mà trước tiên lại không ngồi xuống bàn tính xem mình có thể đem một vạn quân
ra, đương đầu với đối phương dẫn hai vạn quân tiến đánh mình chăng ? 32 Nếu
không đủ sức, thì khi đối phương còn ở xa, ắt nhà vua đã phải sai sứ đi cầu
hoà. 33
Cũng vậy, ai trong anh em không từ bỏ hết những gì mình có, thì không thể làm
môn đệ tôi được.”
Suy
niệm:
Sống là chấp nhận từ bỏ.
Có những điều xấu phải từ bỏ như tật nghiện thuốc lá, ma tuý, rượu chè, trụy lạc...
Cũng có điều tốt phải bỏ, để chọn một điều tốt hơn: chọn nghề, chọn trường, chọn
chỗ làm, chọn bậc sống...
Từ
bỏ thường làm ta sợ và tiếc. Bỏ chiếc giường êm để thức dậy đi lễ sáng. Tắt
tivi vì đến giờ đọc kinh tối gia đình. Dành Chúa Nhật để học giáo lý và làm việc
xã hội.
Nếu từ bỏ vì yêu, ta sẽ
thấy nhẹ hơn, dễ hơn. Người mẹ thức trắng đêm để đan nốt
chiếc áo cho con. Người mẹ “là mẹ hơn” qua những hy sinh vất vả. Từ bỏ vì yêu chẳng
bao giờ thiệt thòi, mất mát.
Cuộc
sống văn minh cho ta nhiều chọn lựa. Con người dễ chọn cái tầm thường hơn cái
cao cả, chọn khoái lạc phù du hơn hạnh phúc vững bền, chọn lợi ích cho cá nhân
tôi hơn là cho tập thể. Xem ra con người thích cái dễ dãi hơn.
Kitô hữu là người đã chọn
theo Ðức Giêsu. Làm môn đệ Ngài là chọn đi vào đường hẹp, cửa hẹp.
Ngài đòi ta đặt tất cả dưới Ngài, yêu Ngài trên mọi sự, trên những người thân
yêu, trên của cải tinh thần, vật chất, trên mạng sống mình, trên cả hiện tại tương
lai. Những thụ tạo trên thật đáng trân trọng, nhưng chúng chỉ có giá trị tương
đối khi sánh với Ðức Giêsu, Con Thiên Chúa làm người.
Con
người có khuynh hướng muốn bắt cá hai tay: vừa muốn những sự sung sướng thế
gian vừa muốn đạt tới Nước Trời. Có một câu truyện về một em bé, khi được hỏi:
Em muốn làm gì khi lớn lên? Em bé phân vân không biết trả lời làm sao. Khi được
gạn hỏi kỹ hơn, em bé trả lời em vừa muốn làm thâu ngân để giữ tiền vừa muốn
làm chị nữ tu để theo Chúa. Thái độ của em bé cũng là thái độ của nhiều người
chúng ta; nhưng điều này đã được Chúa Giêsu đã thẳng thắn tuyên bố: “Các con
không thể làm tôi cả Thiên Chúa lẫn tiền tài” (Mt 6:24). Bài đọc I là những lời
khuyên thực tế Thánh Phaolô rút ra từ Bài Thánh Ca hôm qua: đi theo Chúa Giêsu
là chấp nhận lối sống nên vinh quang của Ngài, lối sống vâng lời tuyệt đối nơi
Thiên Chúa. Trong Phúc Âm, Chúa Giêsu thẳng thắn đặt điều kiện cho những người
muốn đi theo Chúa: phải dứt bỏ cha mẹ, vợ con, anh/chị/em, cả mạng sống mình nữa,
và vác thập giá mình. Con người phải cẩn thận suy nghĩ trước khi quyết định theo
Ngài, để đừng bỏ dở nửa chừng mà mất cả chì lẫn chài. Nên Phải suy nghĩ tính toán trước khi làm quyết định theo Chúa.
Sống
Lời Chúa:
1. Phải từ bỏ
người thân: "Ai đến với tôi mà không ghét cha mẹ, vợ con, anh em, chị
em, thì không thể làm môn đệ tôi được.”
2. Phải từ bỏ
mạng sống mình: Như Chúa Kitô đã sẵn hy sinh mạng sống cho con người, các môn đệ
cũng đòi hỏi phải có sự hy sinh như thế.
3. Phải vác
thập giá mình: “Ai không vác thập giá mình mà đi theo tôi, thì không thể làm môn
đệ tôi được.” Thập giá Chúa nói tới ở đây là tất cả trái ý, gian khổ, bất công
… mà người môn đệ sẽ phải đương đầu với khi rao giảng Tin Mừng.
Cầu
nguyện:
Lạy Chúa Giêsu, Xin cho mọi thành
viên trong gia đình chúng con luôn học biết về thập giá để luôn mang trên mình,
mà đi theo Chúa.
Lẽ sống:
Chiếc
quan tài con
Tại
chùa Tô Châu bên Tàu có một nhà sư tên gọi là Viên Thủ Trung, nổi tiếng là tu
hành đắc đạo. Nhà
sư thường bày trên án thư, trước chỗ ngồi, một cái quan tài con bằng gỗ bạch
đàn, dài độ 3 tấc, có một cái nắp đậy, mở được. Khách đến chơi trông thấy thường
tò mò tra hỏi, nhà sư trả lời: "Người ta sống tất có chết, mà chết thì vào ngay cái
này. Tôi thực lấy làm lạ, người đời ai cũng chỉ biết có phú quý, công danh, tài
sắc thị hiếu, lo buồn, vất vả suốt đời, chẳng biết đến cái chết là gì... Mỗi
khi có việc không được như ý, tôi cầm lấy cái quan tài mà ngắm, tức khắc tôi cảm
thấy được yên ổn trong tâm hồn ngay".
Con
người sở dĩ chạy theo tiền tài danh vọng đến độ chà đạp trên người khác là bởi
vì con người không nghĩ đến cái chết đang rình rập sau lưng. Khi tử
thần xuất hiện, thì con người không kịp mang theo bất cứ một tài sản nào. Cái chết chỉ trở
thành đáng sợ khi con người còn quá nhiều dính bén đối với trần thế này. Trái lại,
được ôm ấp suy gẫm mỗi ngày, cái chết sẽ trở thành một người bạn đồng hành giúp
con người vượt qua được mọi chán chường, bận tâm thái quá... Trong tất cả mọi sự,
người khôn ngoan đích thực luôn nghĩ đến cùng đích.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét