Thánh Ca-rô-lô Bo-rô-mê-ô, giám mục
- lễ nhớ
Phúc Âm: Lc 14,15-24
“Hãy ra các ngả đường, ép người
ta vào đầy nhà cho ta.”
Tin
Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Lu-ca.
15
Khi ấy, một trong những kẻ đồng bàn nói với Đức Giê-su rằng : “Phúc thay ai được
dự tiệc trong Nước Thiên Chúa !” 16 Người đáp : “Một người kia làm tiệc lớn và đã mời
nhiều người. 17
Đến giờ tiệc, ông sai đầy tớ đi thưa với quan khách rằng : ‘Mời quý vị đến, cỗ
bàn đã sẵn.’ 18
Bấy giờ mọi người nhất loạt bắt đầu xin kiếu. Người thứ nhất nói : ‘Tôi mới mua
một thửa đất, cần phải đi thăm ; cho tôi xin kiếu.’ 19 Người khác nói : ‘Tôi mới tậu năm
cặp bò, tôi đi thử đây ; cho tôi xin kiếu.’ 20 Người khác nói : ‘Tôi mới cưới vợ,
nên không thể đến được.’ 21
“Đầy tớ ấy trở về, kể lại sự việc cho chủ. Bấy giờ chủ nhà nổi cơn thịnh nộ bảo
người đầy tớ rằng : ‘Mau ra các nơi công cộng và đường phố trong thành, đưa các
người nghèo khó, tàn tật, đui mù, què quặt vào đây.’ 22 Đầy tớ nói : ‘Thưa ông, lệnh ông
đã được thi hành mà vẫn còn chỗ.’ 23 Ông chủ bảo người đầy tớ : ‘Ra các đường làng,
đường xóm, ép người ta vào đầy nhà cho ta. 24 Tôi nói cho các anh biết : Những khách đã được
mời trước kia, không ai sẽ được dự tiệc của tôi’.”
Suy
niệm:
Ngày
nay, sự dửng dưng vô cảm với bàn tiệc Nước Trời vẫn còn đó nơi người Kitô hữu
chúng ta. Vì thế, không lạ gì khi vẫn có những người thích ăn chơi, nhậu nhẹt,
chè chén say xưa; hay vẫn tin vào những chuyện mê tín dị đoan; hoặc những chân
lý nửa vời nên không màng chi đến chuyện đạo đức, lễ lạy, nên người ta dễ bỏ
qua việc đi lễ, đọc kinh và những việc bác ái, đạo đức thường ngày... Chúng ta
nhiều khi sẵn sàng đặt để vai trò của Chúa xuống hàng thứ yếu, nhưng khi được hỏi
thì vẫn nói là mến Chúa trên hết mọi sự! Ôi thật là một sự giả hình!
Dự
tiệc là cả một niềm vui và vinh dự, Vui
là vì cùng được gặp gỡ được nhiều người và được nới rộng quan hệ quen biết;
vinh dự là được mời và được ngồi chung bàn với đủ mọi hạng người. Niềm vui và
vinh dự khi con người được dự tiệc trong Nước Thiên Chúa thì đó là một Đại Phúc
Sống
Lời Chúa:
+
Kẻ được mời gọi thì nhiều, kẻ được chọn thì ít. Cho dù chúng ta đã
được mời, nhưng nếu không chịu dùng thời giờ để học hỏi về Chúa, năng chịu các
Bí-tích để lấy sức mạnh chiến đấu với ba thù, chúng ta sẽ dễ dàng đi trật đích
và bị loại ra ngoài.
Cầu
nguyện:
Lạy Chúa Giêsu, Dự tiệc trong Nước
Trời là cùng đích của chúng con. Xin cho mọi thành viên trong gia đình chúng
con được hưởng phúc lộc này của Chúa.
Lẽ sống:
Quo
Vadis, Domine?
(Lạy
Chúa, Chúa đang đi đâu?)
Ðêm
trước ngày vào cơ mật viện để bầu Giáo Hoàng, Hồng Y Karol Wojtyla đã chuẩn bị
hành lý để trở về Krakow, tổng giáo phận của ngài. Thế nhưng, ngài đã không trở
lại Krakow nữa? Ngày thứ hai, 16 tháng 10 năm 1978, vị Hồng Y 58 tuổi này đã được
bầu làm Giáo Hoàng và lấy tên là Gioan Phaolô II. Ngài là vị Giáo Hoàng đầu
tiên đến từ Ba Lan, là vị Giáo Hoàng đầu tiên không phải là người Italia kể từ
450 năm qua, và tính từ 150 năm trở lại, thì ngài là vị Giáo Hoàng trẻ nhất. Trong
khi chuẩn bị cho bài giảng Chúa Nhật đầu tiên kể từ lúc được bầu làm Giáo
Hoàng, Ðức Gioan Phaolô II đã nghĩ đến tác giả của quyển tiểu thuyết giả sử nổi
tiếng "Quo vadis, Domine?" là ông Henryk Sienkiewicz, một văn sĩ và đồng
thời cũng là một nhà ái quốc Ba Lan? Qua tác phẩm này, vị Giáo Hoàng người Ba
Lan đã so sánh tâm tình của mình với vị Giáo Hoàng đầu tiên là thánh Phêrô như
được ghi lại trong tác phẩm "Quo vadis, Domine?", "Lạy Chúa,
Chúa đang đi đâu?". Theo tác giả quyển tiểu thuyết giả sử, thì có lẽ thánh
Phêrô thích ở lại quanh quẩn bên bờ hồ Genezareth hơn là đến giữa trung tâm của
đế quốc La Mã để gặp không biết bao nhiêu chống đối và bách hại. Giữa lúc vị Giáo
Hoàng đầu tiên toan tình trốn khỏi La Mã để trở về quê hương mình, thì ngài gặp
lại Chúa Giêsu hiện ra đang đi ngược chiều với ngài. Ngạc nhiên về sự xuất hiện
của Chúa, thánh Phêrô đã hỏi: "Quo vadis, Domine?" nghĩa là "Lạy
Chúa, Chúa đang đi đâu?". Và Chúa Giêsu đã trả lời như sau: "Ta đang
đi đến La Mã để chịu đóng đinh một lần nữa". Hiểu được ý Chúa, Phêrô đã
quay trở lại La Mã và ngài ở lại đó cho đến khi chịu đóng đinh.
Hôm
nay Giáo Hội kính nhớ thánh Carolô Borremêô và mừng bổn mạng một cách đặc biệt
của Ðức Thánh Cha Gioan Phaolô II. Mãi mãi tên Carolô gắn liền với tên tuổi và
vận mệnh của Ðức Thánh Cha. Hơn ai hết, ngài phải là người kính nhớ và ghi ơn vị
thánh bổn mạng nhiều nhất. Tên
thánh được đặt cho chúng ta trong ngày chịu Phép Rửa đánh dấu sự đổi đời quan
trọng của chúng ta. Từ cái chết trong tội lỗi, chúng ta được tái sinh trong sự
sống của Chúa. Hướng đi của chúng ta phải là hướng đi tới Chúa, không thể là bước
thụt lùi.
Mang
lấy tên thánh Carolô, Wojtyla đã quyết tâm hướng cuộc đời của mình tiến tới
trong phục vụ và hy sinh như như chính thánh giám mục Carolô Borremêô. Và khi
chọn lấy danh hiệu mới là Gioan Phaolô, vị Giáo Hoàng người Ba Lan cũng quyết
tâm tiến tới trên con đường mà hai vị tiền nhiệm của mình đã vạch ra... Là người
Kitô, chúng ta cũng luôn được mời gọi tiến tới không ngừng trên đường theo chân
Chúa Giêsu. Tên thánh mà chúng ta mang lấy trong ngày Rửa Tội, danh hiệu Kitô
mà chúng ta được đặt cho phải luôn luôn là một nhắc nhở chúng ta về con đường
tiến lên ấy. Chắc chắn con đường ấy không là một con đường rộng thênh thang. Sự
tiến lên ấy không là một đà tiến dễ dàng. Phêrô đã quay trở lại La Mã để chịu
đóng đinh... Thập
giá có lẽ đang chờ đợi chúng ta, chúng ta hãy hiên ngang tiến bước vì đó chính
là hướng đi của tất cả những ai mang danh hiệu Kitô.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét