Phúc Âm: Lc 16, 1-8
"Con cái đời này khi đối xử
với đồng loại thì khôn khéo hơn con cái sự sáng".
Tin
Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Luca.
1 Khi
ấy, Chúa Giê-su nói với các môn đệ rằng: "Một nhà phú hộ kia có một người
quản gia. Người ta tố cáo với ông là anh này đã phung phí của cải nhà ông. 2 Ông mới
gọi anh ta đến mà bảo: 'Tôi nghe người ta nói gì về anh đó? Công việc quản lý của
anh, anh tính sổ đi, vì từ nay anh không được làm quản gia nữa!' 3 Người
quản gia liền nghĩ bụng: 'Mình sẽ làm gì đây? Vì ông chủ đã cất chức quản gia của
mình rồi. Cuốc đất thì không nổi, ăn mày thì hổ ngươi. 4 Mình biết phải làm gì rồi, để sau
khi mất chức quản gia, sẽ có người đón rước mình về nhà họ!' 5
"Anh ta liền cho gọi từng con nợ của chủ đến, và hỏi người thứ nhất: 'Bác
nợ chủ tôi bao nhiêu vậy?' 6 Người ấy đáp: 'Một trăm thùng dầu ô-liu.' Anh ta
bảo: 'Bác cầm lấy biên lai của bác đây, ngồi xuống mau, viết năm chục thôi.' 7 Rồi
anh ta hỏi người khác: 'Còn bác, bác nợ bao nhiêu vậy?' Người ấy đáp: 'Một ngàn
gịa lúa.' Anh ta bảo: 'Bác cầm lấy biên lai của bác đây, viết lại tám trăm
thôi.' 8 "Và
ông chủ khen tên quản gia bất lương đó đã hành động khôn khéo. Quả thế, con cái
đời này khôn khéo hơn con cái ánh sáng khi xử sự với người đồng loại."
Suy
niệm:
Mục
đích của Thiên Chúa khi cho con người sống trên trần gian không phải để đầu cơ
tích trữ của cải, nhưng là để làm vinh danh Thiên Chúa, và để xứng đáng lãnh nhận
cuộc sống vĩnh cửu mai sau. Tiền bạc là của Thiên Chúa ban cho con người sử dụng,
nó chỉ là phương tiện sinh sống chứ không phải đích điểm. Con người cần biết sử
dụng tiền của để mưu ích cho mình và tha nhân trong cuộc sống đời này để chuẩn
bị cho cuộc sống đời sau. Trong Bài đọc I, Thánh Phaolô nhắc nhở cho các tín hữu
Philipphê đừng quên mục đích cao trọng của cuộc đời để chỉ tôn thờ của cải vật
chất. Trong Phúc Âm, Chúa Giêsu khen người quản lý bất lương vì ông biết dùng của
cải vật chất để mua bạn bè; ông hy vọng họ sẽ giúp ích lại cho ông trong tương
lai.
Nhiều
người đã xử sự sai khi đặt tiền của trên con người; hậu quả là họ mất cả người
lẫn tiền. Ví dụ: Khi tìm được người có tài và tin cậy, chủ phải trả họ đồng lương
tương xứng mới có thể giữ họ làm việc cho mình; nếu không họ sẽ làm cho hãng
khác và chủ bị thiệt hại vì không kiếm được người đủ khả năng. Hay có những người
chồng quá chi li cho việc tiêu xài trong nhà nên mất vợ, vì không biết đánh giá
đúng những việc vợ làm cho mình: chăm giữ con, nấu ăn, rửa chén, thu dọn nhà cửa
…
Sống
Lời Chúa:
+
Con người ngày nay rất khôn ngoan khi tính toán để tìm kiếm
hạnh phúc đời này. Nhưng sự khôn ngoan đích thực thì ít có ai tìm được, hay cố
gắng đi tìm. Cũng như người quản lý trong bài Tin Mừng hôm nay, ông đã dùng sự
khôn khéo gian manh để tìm hạnh phúc cho đời sống của ông. Qua đó, Ðức Giêsu muốn
dạy chúng ta biết dùng sự khôn ngoan của mình để sử dụng gia tài Chúa ban: Sức
khỏe, thời gian, tiền của... mà tìm lấy cho mình hạnh phúc vĩnh cửu. Chúng ta sống
trên đời này không phải là để ra sức vơ vét của cải, vì chúng ta biết rất rõ:
chúng ta không thể mang theo được gì khi xuôi hai tay nằm xuống.
Cầu
nguyện:
Lạy Chúa Giêsu, Xin cho mỗi người
trong gia đình chúng con biết khôn ngoan sắp xếp đời sống của mình để ngày sau
được hưởng phước Thiên Đàng với Chúa và Đức Mẹ cùng các Thánh.
Lẽ sống:
Nỗi
khao khát của hạt muối
Khao
khát duy nhất của hạt muối là được xem thấy biển. Bằng mọi giá, nó muốn khám
phá thế nào là biển... Ngày kia, nó ra đi... Vừa đến bờ biển, nó khám phá ra một
cái gì mênh mông, xanh ngắt và sống động. Nó thốt lên:
-
Biển ơi, hãy nói đi, ngươi là ai?
Một đợt sóng trả lời:
-
Hãy chạm đến ta, rồi ngươi sẽ hiểu.
Hạt
muối trườn mình xuống nước. Ô kìa, nó cảm thấy ngây ngất, niềm vui tột cùng làm
nó cảm thấy như không còn đứng vững được nữa. Nó cảm thấy như đang hòa lẫn từ từ
trong nước. Niềm vui dâng trào. Nó lại hỏi một lần nữa:
-
Biển ơi, hãy nói đi, ngươi là ai?
Một
đợt sóng cuối cùng ôm ghì lấy nó và nó từ từ tan biến trong nước. Nó chợt reo
vui lần cuối cùng:
-
Bây giờ ta mới hiểu thế nào là biển: biển là một phần của chính ta.
Hạt
muối chỉ có thể hiểu được thế nào là biển khi nó được hòa tan trong nước. Có
chìm ngập trong biển, có đi vào biển mới hiểu được thế nào là biển... Thiên Chúa cao cả hơn
lý trí của con người. Chúng ta không thể chỉ biết Thiên Chúa bằng lý trí... Hãy
để cho Thiên Chúa chiếm ngự, hãy để cho Thiên Chúa ôm chầm lấy ta, ta mới có thể
biết được Ngài là ai. Tình yêu giữa
Thiên Chúa và con người chỉ có thể nảy nở bằng thinh lặng, hòa nhập trong cảm mến,
tri ân.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét