Thánh Ba-xi-li-ô Cả và thánh
Ghê-gô-ri-ô Na-di-en, giám mục, tiến sĩ Hội Thánh - lễ
nhớ
PHÚC ÂM: Ga 1,19-28
“Người sẽ đến
sau tôi.”
Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Gio-an.
19 Đây là lời chứng của ông Gio-an, khi
người Do-thái từ Giê-ru-sa-lem cử một số tư tế và mấy thầy Lê-vi đến hỏi ông :
“Ông là ai ?” 20
Ông tuyên bố thẳng thắn, ông tuyên bố rằng : “Tôi không phải là Đấng Ki-tô.” 21 Họ lại
hỏi ông : “Vậy thì thế nào ? Ông có phải là ông Ê-li-a không ?” Ông nói :
“Không phải.” – “Ông có phải là vị ngôn sứ chăng ?” Ông đáp: “Không.” 22 Họ liền
nói với ông : “Thế ông là ai, để chúng tôi còn trả lời cho những người đã cử
chúng tôi đến ? Ông nói gì về chính ông ?” 23 Ông nói : Tôi là tiếng người hô trong hoang địa
: Hãy sửa đường cho thẳng để Đức Chúa đi, như ngôn sứ I-sai-a đã nói. 24 Trong
nhóm được cử đi, có mấy người thuộc phái Pha-ri-sêu. 25 Họ hỏi ông : “Vậy tại sao ông làm
phép rửa, nếu ông không phải là Đấng Ki-tô, cũng không phải là ông Ê-li-a hay vị
ngôn sứ ?” 26
Ông Gio-an trả lời : “Tôi đây làm phép rửa trong nước. Nhưng có một vị đang ở
giữa các ông mà các ông không biết. 27 Người sẽ đến sau tôi và tôi không đáng cởi quai
dép cho Người.” 28
Các việc đó đã xảy ra tại Bê-ta-ni-a, bên kia sông Gio-đan, nơi ông Gio-an làm
phép rửa.
Suy niệm:
"Người
sẽ đến sau tôi, và tôi không đáng cởi dây dép cho Người". Ðó
là lời chứng của Gioan về Ðấng Thiên Sai. Gioan muốn khẳng định ông không phải
là Ðấng Kitô. Ông chỉ là Sứ Thần đi trước để dọn lối cho Người. Gioan không lạm
dụng uy tín để đi quá phạm vi của mình. Ông đã khiêm hạ, chân thật sống đúng là
mình.
Lời
Chúa trong bài đọc 1, thánh Gioan tiếp tục cảnh tỉnh
các kitô hữu hãy đề phòng những kẻ Phản Kitô. Nhưng làm thế nào ta phân biệt ai
là những kẻ Phản Kitô? Thánh Gioan cho biết chính Chúa Thánh Thần sẽ giúp ta, vì ta được
nhận dầu của Ngài. Chúa Thánh Thần là
thần chân lý và sự thật nên những ai sống theo sự thật và chân lý, kẻ ấy thuộc
về Đức kitô. Còn ngược lại những ai sống giả dối và bất chính thì kẻ
ấy chính là những kẻ Phản Kitô.
Để
phân biệt đâu là người thật đâu là kẻ gian dối không dễ, nhất là trong xã hội
ngày hôm nay. Vì xã hội càng phát triển thì nạn lừa đảo càng tinh vi. Ngày hôm
nay không chỉ người ta mượn danh công an giả, cán bộ giả, thầy tu giả… để lừa gạt thiên hạ, ẵm về cho mình những món
tiền lớn và những lợi nhuận kếch xù. Người ta cũng sẵn sàng mượn tạm danh nghĩa,
chức vụ, tổ chức giả để vận động gây quỹ từ thiện nhằm móc túi những nhà hảo
tâm.
Không chỉ họ lừa tiền,
lừa tình mà còn lừa cả về lý tưởng sống nữa. Thật
là đáng sợ! Họ là những kẻ nghĩ thế này, nói thế kia, nói một đàng làm quàng một
nẻo. Tư tưởng không đi đôi với lời nói, còn lời nói thì không đi đôi với việc
làm. Đúng như lời
Chúa Giêsu đã cảnh tỉnh chúng ta: “Họ là những ngôn sứ giả đội lốt chiên mà đến
với chúng ta”. Và lưu ý chúng ta phải cẩn thận cảnh giác, đề phòng những hạng người ấy.
Hạt giống Lời
Chúa nẩy mầm
1. Vào một đêm trăng,
Thích Ca ngồi giữa các đệ tử. Ngài lấy ngón tay chỉ mặt trăng và nói : “Kia là mặt trăng.
Cứ ngó theo ngón tay ta thì thấy, nhưng đừng tưởng ngón tay của Ta là mặt trăng”.
Tin Mừng hôm nay cũng đề cập đến một cuộc đối thoại tương tự giữa Gioan Tẩy giả
và những biệt phái... Họ đặt ra 3 hình ảnh về Gioan : Ông có phải là Đức
Kitô không ? Ông có phải là Êlia không ? Ông có phải là tiên tri không ? Gioan
cho mình chỉ là tiếng kêu trong sa mạc “Hãy dọn đường Chúa”. Gioan đã làm chứng cho Chúa
trong sự khiêm tốn. Người kitô hữu cũng phải làm chứng cho Chúa về nhiều phương
diện : không những giơ ngón tay chỉ Chúa Giêsu cho người khác mà còn phải là chứng
nhân bằng chính cuộc sống nữa” (Trích "Mỗi ngày một tin vui")
2.
Gioan Tẩy giả có
một lối sống thu hút nên nhiều người đến với ngài. Nhưng ngài không
giữ họ lại cho mình mà dẫn họ tới Chúa. Vậy mà nhiều người làm ngược hẳn lại : đã
không dẫn người ta đến với Chúa mà còn ngăn cản hoặc giữ lại cho riêng mình. Người
làm chứng cho Chúa đúng nghĩa phải có thể nói như Gioan “Ngài phải lớn lên còn tôi phải nhỏ đi”.
3.
Gioan Tẩy Giả đã ‘nói
tiếng không’ về bản thân mình, để ‘nói tiếng có’ về CG. “Tôi không phải
là…” ‘Có Đấng … đến sau tôi…” - Xin Chúa cứ lớn dần trong con để con ngày càng
nhỏ bé trong tay Chúa.
4.
Ông Gioan trả lời : “Có một vị ở giữa các ông mà các ông không hay biết. Người sẽ
đến sau tôi và tôi không đáng cởi quai dép cho Người” (Ga 1,27)
Đậu
đại học, tôi chuẩn bị vào thành phố. Bạn bè kéo đến chúc mừng, tôi chỉ mỉm cười
nghĩ thầm : “Một lời chúc muộn màng, vì mình đã biết chắc trước khi thi kìa !”
Tôi
là thế đó : kiêu căng
và tự phụ. Tôi chưa bao giờ chịu khuất phục một ai trong lớp, suốt
12 năm học. Và bây giờ cũng thế, thành công như đốt thêm lửa kiêu ngạo trong
tôi. Tôi tự cho phép mình bỏ qua mọi ý kiến và suy nghĩ của bạn bè, thậm chí cả
những lời Chúa dạy nữa. Tôi quyết định lấy mọi việc và tự hào vì luôn có thể giải
quyết mọi vấn đề bằng chính suy tư của mình. Dần dà tôi trở thành kẻ cô đơn vì bị bạn bè xa
lánh, đúng hơn chính tôi đã xa lánh họ. Lòng tự mãn khiến tôi nên thiển cận, hẹp
hòi, chỉ nghĩ đến mình mà không biết đến ai, kể cả Thiên Chúa nữa.
Lm Carolo
Sống
Lời Chúa:
Xin cho chúng ta biết can đảm
sống thật với mình với người và với Chúa
theo gương của Gioan Tẩy Giả mà bài Tin mừng hôm nay nói đến. Đồng thời
xin Chúa giúp chúng ta đừng bao giờ mạo nhận những gì mình không có, cũng đừng
bao giờ đánh cắp công ơn của người khác; nhưng phải biết nói, sống và làm chứng
cho sự thật, vì "sự thật sẽ giải thoát chúng ta".
Cầu
nguyện:
Lạy Chúa, xin giúp con hiểu rằng
mình chỉ là hạt cát giữa sa mạc mênh mông, là giọt nước góp nên biển cả, một
con người nhỏ bé trong vũ trụ bao la, để thấy Chúa muôn trùng cao cả. (Epphata)
Lẽ sống:
Ðóng
thuế cho năm mới
"Ðóng Thuế
Cho Năm Mới: 15 người thiệt mạng, khoảng 1,500 người bị thương, gần 2,500 lâm cảnh
màn trời chiếu đất". Trên đây là hàng tít lớn của hầu hết các nhật báo xuất
bản tại thủ đô Manila Phi Luật Tân, trong số ra ngày mùng 02 tháng Giêng mỗi
năm, tức là số báo đầu tiên trong năm. Dường như đây là công thức quen thuộc mà
bất cứ nhật báo nào cũng đưa ra số báo đầu năm. Ðó cũng là điều mà dân chúng chờ
đợi sau một đêm đón giao thừa trong tiếng nổ liên tục của pháo và trong khói
bay mịt mù.
15 người xấu số trên đây đều là nạn nhân của
những vụ đâm chém, bắn giết vì say sưa quá chén trong đêm giao thừa. 1,500 người
bị thương khác là nạn nhân của bất cẩn trong khi đốt pháo.
Chỉ riêng ở thủ đô Manila thôi, chưa tính số
tiền được đốt đi trong tiếng pháo, số thiệt hại vì hỏa hoạn và những thiệt hại
khác lên đến cả triệu Mỹ kim.
Hôm nay thì mọi người đều trở lại với sinh hoạt bình thường của
mình. Ðọc bảng tin về những gì đã xảy ra trong Ðêm Giao Thừa và Ðầu Năm, ai
cũng bàng hoàng xót xa cho những người xấu số và có lẽ ai cũng thở ra nhẹ nhõm
vì bất trắc đã không xảy đến cho mình. Người ta nghĩ rằng may mắn vẫn còn đó. Bảng
tổng kết Ðầu Năm và lời kêu gọi đề phòng cho Năm Mới không mấy chốc cũng sẽ đi
vào quên lãng. Bánh xe lịch sử cứ lăn và con người cũng sẽ tiếp tục lập lại những
lỗi lầm của quá khứ.
Người Á Ðông chúng ta thường nói: "cha
ăn mặn thì con khát nước". Kinh Thánh Cựu Ước cũng viết: "cha ông ăn
nho xanh thì con cháu phải ê răng". Người tin ở thuyết quả báo thì cho rằng
con cái phải gánh chịu những hậu quả do lầm lỗi của ông bà để lại.
Trong một cái nhìn khách quan và sâu xa
hơn, chúng ta phải nói rằng lịch sử thường lặp lại. Lịch sử thường lặp lại, bởi
vì nó được cấu tạo bởi những biến cố do con người chủ động. Mà bởi vì mẫu số
chung của con người ở mọi thời đại vẫn là tự do, cho nên những lầm lẫn giống
nhau được lập lại là chuyện bình thường, có khác chăng là khác ở mức độ và hình
thức mà thôi.
Ở thời
đại nào mà không có chiến tranh, ở thời đại nào mà không có cảnh người bóc lột
người, ở thời đại nào mà không có tham, sân, si?
Người Kitô chúng ta hãy nhìn vào bản thân và lịch sử của nhân
loại với một cái nhìn thực tế và lạc quan. Thực tế để thấy rằng sống là một cuộc
chiến đấu không ngừng: chiến đấu giữa thiện và ác, chiến đấu giữa tự do và nô lệ,
chiến đấu giữa ân sủng và tội lỗi. Thực tế để thấy rằng cuộc chiến ấy đang diễn
ra trong từng phút giây của cuộc sống. Nhưng chúng ta cũng hãy có cái nhìn lạc
quan, lạc quan và tin rằng, lầm lỗi thất bại là khởi đầu của những ân ban dồi
dào hơn, và trong cuộc chiến từng ngày đó: Thiên Chúa vẫn luôn có mặt để nâng đỡ
chúng ta.