Thứ Tư, 7 tháng 1, 2015

Lời Chúa: Thứ Sáu sau lễ Hiển Linh năm B. 09.01.2015

PHÚC ÂM:   Lc 5,12-16
“Lập tức, chứng phong hủi biến khỏi anh.”
Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Lu-ca.
12 Khi ấy, Đức Giê-su đang ở trong một thành kia ; có một người toàn thân mắc bệnh phong vừa thấy Người, liền sấp mặt xuống, xin Người rằng : “Thưa Ngài, nếu Ngài muốn, Ngài có thể làm cho tôi được sạch.” 13 Người giơ tay đụng vào anh và bảo : “Tôi muốn, anh hãy được sạch.” Lập tức, bệnh phong biến khỏi anh. 14 Rồi Người ra lệnh cho anh không được nói với ai, và Người bảo : “Hãy đi trình diện tư tế, và vì anh đã được sạch, thì hãy dâng của lễ như ông Mô-sê đã truyền, để làm chứng cho người ta biết.”
15 Tiếng đồn về Người ngày càng lan rộng ; dân chúng lũ lượt tuôn đến để nghe Người và để được chữa bệnh. 16 Nhưng Người lui vào những nơi hoang vắng mà cầu nguyện.
Suy niệm:

Bài Tin Mừng hôm nay một lần nữa cho ta gặp lại một chủ đề rất quen thuộc, đó chính là niềm tin. Tin vào Thiên Chúa là tham gia vào đời sống của Thiên Chúa, là một kinh nghiệm của đời sống Thiên Chúa trong chúng ta. Đời sống này giúp chúng ta nhìn thấy chính mình và thực tại xung quanh bằng con mắt của Thiên Chúa. Thật vậy, nếu ta không tin Chúa Giêsu thì làm sao tin Thánh Thể Chúa? Và nếu không tin vào Thánh Thể Chúa thì làm sao ta tin Chúa Giêsu hiện diện nơi cuộc sống, nơi những gì ta gặp gỡ tiếp xúc hằng ngày?.
Cuộc sống cần phải có niềm tin, nếu không cuộc sống sẽ trở thành vô nghĩa. Với cái nhìn linh thánh, cái nhìn đức tin, chúng ta sẽ nhìn mọi vật mọi việc, mọi biến cố, mọi hoàn cảnh, mọi con người có Đấng đang hoạt động trong đó.
Trung tâm hành hương Tắc Sậy, nơi đặt mộ cha Px. Trương Bửu Diệp thu hút rất đông khách hành hương từ khắp nơi trên đất nước Việt Nam và kiều bào nước ngoài.
Điều đặc biệt là những khách hành hương này thuộc mọi tôn giáo. Họ quỳ gối cầu nguyện, sờ, chạm và vuốt khắp nơi trên tượng, trên mộ. Niềm tin của họ thật đơn sơ đến nỗi có người đặt điện thoại sát vào lỗ tai của bức tượng cha Diệp để cho người thân ở xa nói chuyện.
Chắc hẳn nhiều người sẽ phì cười khi chứng kiến những cảnh tượng như thế. Tuy nhiên, có khi chính những niềm tin đơn sơ và đầy sự khiêm tốn đó lại đẹp lòng Thiên Chúa, để rồi qua lời chuyển cầu của cha Diệp mà Chúa thương nhậm lời họ cầu xin.
Dường như vấn đề không phải là tôi có phải là người Công Giáo hay không; nhưng vấn đề là niềm tin của tôi, niềm tin vào một Đấng mà có thể làm nên mọi sự và Đấng ấy không ai khác chính là Thiên Chúa.
Có thể nói hành trình đức tin của chúng ta giống như đi vào một đường hầm đầy bóng tối, chỉ biết rằng phía cuối đường hầm là ánh sáng. Và tin là chấp nhận đi vào đường hầm đó.
Thật là một quyết định khó khăn, nhưng điều khích lệ cho chúng ta là trên con đường này, chúng ta không đi một mình. Chúng ta có anh em, có người thân, có hơn một tỉ người cùng đi. Và quan trọng hơn hết là có Chúa nắm tay chúng ta.

Sống Lời Chúa:
Chuyện gì cũng vậy, nói thì dễ lắm, nhưng làm thì khó. Đề tài đức tin đã quá quen thuộc; thế nên, điều quan trọng hơn hết là làm sao những gì chúng ta nói và chia sẻ với nhau giúp cho đức tin của chúng ta được nâng lên, được tăng trưởng.

Cầu nguyện:
Lạy Chúa, xin củng cố và ban thêm đức tin cho chúng con hầu mỗi ngày chúng con sống xứng đáng là những người con Chúa đích thực.

Lẽ sống:
Cánh cửa sổ

Trong nhiều năm qua, cứ mỗi lần mùa Giáng Sinh đến, một đài truyền hình bên Phi Luật Tân đều cho trình chiếu một phim ca vũ nhạc kịch mang tựa đề: "Tiếng âm nhạc".
Trong cuốn phim, một nữ tập sinh thủ vai chính mang tên là Maria phải trạm trán với một quyết định quan trọng có thể thay đổi cả hướng đi của cuộc đời cô: Một là tiếp tục đường tu, hai là chấp nhận đóng vai trò làm mẹ của 7 đứa bé mồ côi. Cô đã thốt lên một câu mang đầy ý nghĩa: "Khi Thiên Chúa đóng cửa chính, thì ở đâu đó trong gian nhà, Ngài luôn mở một cánh cửa sổ".
Trong cuộc sống, hàng triệu nguời mang niềm tin Kitô hình như cũng phải đương đầu với những cửa chính bị đóng kín mang nhiều hình thức của: những thử thách, đàn áp, nghi kỵ, thất bại, bệnh tật v.v… Nhưng họ luôn luôn ngẩng cao đầu lên để thưa: "Amen", một lời thưa, một câu nói biểu lộ niềm tin không bao giờ xao xuyến, lung lay bất chấp mọi nghịch cảnh.
Họ có thể so sánh với những vĩ nhân trên thế giới đã từng thực hiện được những kỳ công bất chấp những khó khăn có thể so sánh với những then cài:
ü Họ giống như văn sĩ John Milton hoàn thành hai tuyệt tác văn chương mang tựa đề là: "Thiên Ðàng đã mất" và "Thiên Ðàng được tìm lại", trong lúc đã sống hoàn toàn trong đêm tối dày đặc, không thấy được một tia sáng mặt trời, không ngắm được các màu sắc sặc sỡ của một cánh hoa cũng như không thể thả hồn theo mộng trước những vẻ đẹp của thiên nhiên.
ü Họ giống như nhạc sĩ Beethoven sáng tác những khúc đại hòa tấu xuất sắc nhất, kể cả đại khúc giao hưởng thứ 9, trong lúc ông đã không nghe được một tiếng chim hót, một tiếng suối chảy róc rách hay một tiếng khóc của trẻ thơ vì đôi tai ông bị điếc hoàn toàn.
"Khi Thiên Chúa đóng cửa chính, thì ở đâu đó trong gian nhà, Ngài luôn mở một cánh cửa sổ".
Bước vào cuộc sống hằng ngày của năm mới, chúng ta, những người mang niềm tin Kitô, phải khám phá ra những cửa sổ bé nhỏ Thiên Chúa luôn hé mở để cho chúng ta thấy:
ü Một tia sáng trong những vấn đề chúng ta tưởng là hoàn toàn đen tối.
ü Một luồng gió mát trong những hoàn cảnh chúng ta tưởng là hoàn toàn ngột ngạt khó thở.
ü Một tia hy vọng trong những trường hợp chúng ta tưởng là hoàn toàn tuyệt vọng.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét