PHÚC ÂM: Lc 12,13-21
"Những của ngươi tích trữ sẽ để lại
cho ai?" (Lc 12,20)
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Luca.
13 Có người trong đám đông nói với Đức
Giê-su rằng : "Thưa Thầy, xin Thầy bảo anh tôi chia phần gia tài cho
tôi." 14
Người đáp : "Này anh, ai đã đặt tôi làm người xử kiện hay người chia gia
tài cho các anh ?" 15 Và Người nói với họ : "Anh em phải coi chừng,
phải giữ mình khỏi mọi thứ tham lam, không phải vì dư giả mà mạng sống con người
được bảo đảm nhờ của cải đâu."
16 Sau đó Người nói với họ dụ ngôn này :
"Có một nhà phú hộ kia, ruộng nương sinh nhiều hoa lợi, 17 mới
nghĩ bụng rằng : 'Mình phải làm gì đây ? Vì còn chỗ đâu mà tích trữ hoa mầu !' 18 Rồi
ông ta tự bảo : 'Mình sẽ làm thế này : phá những cái kho kia đi, xây những cái lớn
hơn, rồi tích trữ tất cả thóc lúa và của cải mình vào đó. 19 Lúc ấy ta sẽ nhủ lòng : hồn ta hỡi,
mình bây giờ ê hề của cải, dư xài nhiều năm. Thôi, cứ nghỉ ngơi, cứ ăn uống vui
chơi cho đã !' 20
Nhưng Thiên Chúa bảo ông ta : 'Đồ ngốc ! Nội đêm nay, người ta sẽ đòi lại mạng
ngươi, thì những gì ngươi sắm sẵn đó sẽ về tay ai ?' 21 Ấy kẻ nào thu tích của cải cho
mình, mà không lo làm giàu trước mặt Thiên Chúa, thì số phận cũng như thế đó."
Suy niệm:
Ðiều chỉnh hướng đi
Văn hào Nga Léon
Tolstoi có kể một truyện ngụ ngôn như sau: Ngày kia, một người phú hộ gọi người
đầy tớ trung thành nhất đến và nói:
Tôi muốn thưởng
lòng trung thành của anh; ngày mai, từ lúc mặt trời mọc, anh hãy ra đi, và tính
cho đến lúc mặt trời lặn, bao nhiêu dặm anh đi được là bấy nhiêu dặm đất thuộc
về anh.
Con người khốn
khổ bao năm sống nhờ ông chủ giầu có tưởng mình đang mơ. Tối đó anh không sao
chợp mắt được, chỉ mong trời mau sáng để lên đường. Khi ánh dương vừa ló rạng,
anh đã hăm hở ra đi. Anh cố gắng đi thật nhanh, nhưng vẫn không thỏa mãn với tốc
độ đi, thế là anh liền chạy. Càng nhìn lại quãng đường đã qua, anh càng chạy
nhanh hơn, vừa chạy vừa mơ: rồi đây anh sẽ có nhiều đất đai, sẽ giầu có hơn người,
sẽ không còn phải sống cảnh đầy tớ nữa; càng mơ, anh càng chạy. Giữa trưa nắng,
anh cũng không màng đến chuyện ăn và nghỉ ngơi lấy sức, anh không muốn mất một
tấc đất nào. Chiều đến, khi những tia nắng tắt, anh dừng lại và reo lên:
"Ðây là đất của ta, ta sẽ có tất cả cho ta, cho gia đình, cho tương
lai". Thế nhưng, chính lúc thốt lên câu đó, anh thấy mắt mình hoa lên, tay
chân không cử động và tim cũng ngừng đập. Ngày hôm sau, người ta chôn cất con
người khốn khổ ấy trong hai thước đất, khoảng đất vừa đủ cho một con người.
Nỗi khốn khổ của
người đầy tớ trên đây chính là sự khờ khạo của anh; anh khờ khạo đến độ không
nhận ra cái bẫy người giầu giăng ra, cũng như không đo lường được sức mình.
Trong bài Tin Mừng hôm nay, Chúa Giêsu
cũng gọi những kẻ giầu có là ngu dại. Cái ngu dại của người phú hộ trong dụ
ngôn là không thể nhìn xa hơn cái kho lẫm mà ông tự xây cất để giam hãm mình
vào; cái ngu dại của ông là không biết mình có đem theo được của cải nào sau
khi chết hay không?
Kẻ ngu dại nói chung là kẻ sống mà không
biết mình đang đi về đâu, không biết đâu là ý nghĩa và hướng đi của cuộc đời. Kẻ
ngu dại là kẻ lấy phương tiện cuộc sống làm cùng đích đời người; họ chạy theo
quyền lợi, danh vọng, tiền bạc, họ chối bỏ tiếng lương tâm để làm điều phi
pháp; họ chà đạp người khác để đạt danh vọng, quyền bính.
Cuộc sống hiện tại
có thể là một cạm bẫy. Những giành giựt mưu sinh có thể biến chúng ta thành kẻ
ngu dại, chỉ nhìn thấy chén cơm manh áo mà quên đi ý nghĩa và cùng đích của cuộc
sống. "Cái khó không những bó cái khôn", mà còn trói buộc lòng quảng đại
của chúng ta.
Lời Chúa hôm nay mời gọi chúng ta điều chỉnh
hướng đi. Hướng đi của những người có niềm tin phải là hướng đi về những giá trị
của Tin Mừng và cùng đích của cuộc đời. Giữa chợ đời tranh chấp bon chen, người
có niềm tin sẽ bị xem là kẻ mát mát, khờ dại, nhưng điều người đời cho là khờ dại
chính là lẽ khôn ngoan, là luận lý của Thiên Chúa. Dù phải lội ngược dòng để trung thành với
những giá trị Nước Trời, chúng ta cũng hãy can đảm tiến bước và tín thác vào
Chúa.
Mỗi Ngày Một Tin Vui
Sống Lời Chúa:
"Hỡi kẻ ngu dại, đêm
nay người ta sẽ đòi linh hồn ngươi, thế thì những của ngươi tích trữ sẽ để lại
cho ai?" (Lc 12,20)
Cầu nguyện:
Lạy Chúa Giêsu, xin dạy
con biết giá trị đích thực của đồng tiền và biết cách sử dụng chúng như “tên đầy
tớ trung thành” mà vươn tới hạnh phúc mai sau.
Lẽ sống:
Ôi Giêsu, Ôi Giêsu!
Jeanne D'Arc, một
cô gái quê, đã nghe theo tiếng gọi từ trời cao để cầm quân đánh đuổi người Anh
ra khỏi đất Pháp. Nhờ chiến thắng này, hoàng tử Charles đã được đăng quang làm
vua nước Pháp.
Nhưng sau đó
trong một trận chiến khác, Jeanne D'Arc bị bại trận, cô bị người Anh bắt giữ và
kết án hỏa thiêu. Trong những giờ phút cuối cùng cô chỉ còn trơ trọi một mình:
người mẹ thân yêu ở cách xa ngàn dặm, vua Charles không muốn bỏ tiền ra để chuộc
cô, các tướng lãnh và binh lính đã từng sát cánh bên cô cũng đã bỏ chạy trốn hết.
Chỉ còn lại âm thanh lúc nào cũng trung thành với cô: đó chính là tiếng kêu của
cô.
Trong cơn đau đớn cùng cực, người thiếu nữ
đã kêu lớn: "Ôi Giêsu, ôi
Giêsu!".
Quả thật, dù lòng người có bội bạc phôi pha, Chúa Giêsu vẫn luôn ở với cô và
luôn an ủi đỡ nâng cô.
Tin tưởng là tiếp
tục yêu mến cho dù trong từng phút giây ta có bị người đời bỏ rơi, phản bội.
Yêu là tin rằng ta có thể trung thành trước những bất trung của người khác và
những thăng trầm của cuộc sống. Chúng ta đứng vững trong niềm tin vì cho dù
xung quanh ta không còn một bóng người, Thiên Chúa vẫn luôn ở đó.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét