Thứ Năm, 31 tháng 7, 2014

Lời Chúa: thứ Sáu XVII Thường Niên Năm A. 01.8.2014

PHÚC ÂM:   Mt 13, 54-58
"Nào ông chẳng phải là con bác thợ mộc ư ? Vậy bởi đâu ông được những sự ấy?"
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Matthêu.

Khi ấy, Chúa Giêsu trở về quê quán Người, và giảng dạy người ta trong hội đường, khiến người ta ngạc nhiên và nói rằng: "Bởi đâu ông này được sự khôn ngoan và quyền làm phép lạ như vậy? Nào ông chẳng phải là con bác thợ mộc sao? Nào mẹ ông chẳng phải là bà Maria, và Giacôbê, Giuse, Simon, Giuđa chẳng phải là anh em ông sao? Và chị em ông, nào chẳng phải những người ở nơi chúng ta sao? Vậy bởi đâu ông được những sự ấy?" Và họ vấp phạm đến Người.

Nhưng Chúa Giêsu phán cùng họ rằng: "Không tiên tri nào mà không được vinh dự, trừ nơi quê quán và nhà mình". Người không làm nhiều phép lạ ở đó, vì họ chẳng có lòng tin.
Suy niệm:
Người ta bảo rằng đời sống chung, nhất là đời sống hôn nhân, phải không ngừng tranh đấu với một quái vật có thể nuốt chửng mọi sự, đó là sự quen thuộc! Ngạn ngữ tiếng Anh cho rằng: “Sự quen thuộc sinh ra việc coi thường.” Nghe lời Đức Giê-su rao giảng, dân làng Na-da-rét sửng sốt hỏi: Bởi đâu ông Giê-su này được sự khôn ngoan như vậy? Một câu hỏi rất hay, có thể giúp họ nhận ra được chân tướng của Vị Cứu Thế. Thế nhưng, sự quen thuộc với gia đình, họ hàng của Ngài, với nghề nghiệp của cha nuôi Ngài, đã khiến họ coi thường Đức Giê-su, ngăn cản họ nhận ra Ngài là Đấng Mê-si-a của Chúa. Họ thất bại không trả lời được câu hỏi quan trọng bởi đâu do bởi thái độ “quen quá hóa nhàm” của họ.
Sống Lời Chúa:
+ Có những thành kiến thật vô lý, thế nhưng người ta vẫn để cho những thành kiến vô lý ấy ảnh hưởng đến mình.
+ Phải chăng nhiều lần tôi cũng đánh giá người khác theo những thành kiến: Anh ấy, chị ấy không thể nào khác được! Con người như thế đó mà làm được cái gì!
+ Thái độ “Gần chùa gọi bụt bằng anh,” cũng có thể là tâm trạng của bạn hiện nay. Gần gũi, thường xuyên tiếp xúc với Chúa, các bí tích, nhất là Thánh Thể, khiến bạn mất đi cảm nhận về sự thánh thiêng, cao trọng của Thiên Chúa và các bí tích.
+  Bạn sẽ làm gì để sự gần gũi, thân thiết với Chúa và các bí tích, nghi lễ giúp bạn thêm gắn bó, thay vì coi thường?
+  Xem lại thái độ của tôi mỗi lần tham dự thánh lễ, các nghi thức... và luôn trân trọng, thành kính, sốt sắng mỗi khi tham dự.

Cầu nguyện:
Lạy Chúa, xin ban cho chúng con một đức tin sắt son và một lòng mến nồng nàn để chúng con luôn phụng sự Chúa qua việc chu toàn bổn phận hằng ngày, nhất là biết phục vụ Chúa trong những người anh em hèn mọn chung quanh.
Lẽ sống:
Cô đơn là nguyên nhân gây ra mọi thứ xáo trộn, bệnh tật trong chúng ta. Cô đơn đưa chúng ta đến sầu muộn. Sầu muộn đưa chúng ta đến nổi loạn. Nổi loạn đưa chúng ta đến tội ác...
Có những người bị người khác đày đọa cô đơn, nhưng cũng không thiếu những người tự giam hãm vào cô đơn. Nhưng đày đọa kẻ khác vào cô đơn cũng có nghĩa là cắt bớt đi một sợi dây liên kết, là tiến dần đến chỗ cô đơn.
Ðể ra khỏi cô đơn, liều thuốc duy nhất chính là làm cho người khác bớt cô đơn. Một tiếng hát vui tươi cất lên để mời gọi mọi người cùng hát với mình, một tiếng vỗ tay tung ra để mời gọi mọi người cùng phấn khởi với mình, một nhịp bước đưa ra để mời gọi mọi người cùng nhảy múa với mình: khi hòa nhịp với nhau trong một niềm vui chung, người ta sẽ xóa đi được bao nhiêu vấn đề vướng mắc trong tâm tư.
Có ra khỏi chính mình để chia vui sẻ buồn với người, có ra khỏi chính mình để chỉ nghĩ đến những ưu tư phiền muộn của người, có ra khỏi chính mình để lo lắng cho người, để giúp đỡ người, chúng ta mới làm vơi đi được nỗi cô đơn của mình và cũng giúp người bớt cô đơn.

Cho thì có phúc hơn nhận lãnh: càng trao ban, càng ra khỏi chính mình, chúng ta mới cảm thấy vơi nhẹ đi những ưu tư, lo lắng của mình...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét