Thứ Hai, 18 tháng 4, 2016

Lời Chúa: Thứ Tư 20.04.2016 TUẦN IV PHỤC SINH – Năm C

PHÚC ÂM: Ga 12,44-50
“Tôi là ánh sáng đến thế gian, để bất cứ ai tin vào tôi, thì không ở lại trong bóng tối.” (Ga 12,46)
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Gioan
44 Đức Giê-su lớn tiếng nói rằng : "Ai tin vào tôi, thì không phải là tin vào tôi, nhưng là tin vào Đấng đã sai tôi ; 45 ai thấy tôi là thấy Đấng đã sai tôi. 46 Tôi là ánh sáng đến thế gian, để bất cứ ai tin vào tôi, thì không ở lại trong bóng tối. 47 Ai nghe những lời tôi nói mà không tuân giữ, thì không phải chính tôi xét xử người ấy, vì tôi đến không phải để xét xử thế gian, nhưng để cứu thế gian. 48 Ai từ chối tôi và không đón nhận lời tôi, thì có quan toà xét xử người ấy : chính lời tôi đã nói sẽ xét xử người ấy trong ngày sau hết. 49 Thật vậy, không phải tôi tự mình nói ra, nhưng là chính Chúa Cha, Đấng đã sai tôi, truyền lệnh cho tôi phải nói gì, tuyên bố gì. 50 Và tôi biết : mệnh lệnh của Người là sự sống đời đời. Vậy, những gì tôi nói, thì tôi nói đúng như Chúa Cha đã nói với tôi."

Suy niệm:
Đi trong ánh sáng

Tin mừng Đức Kitô ngày càng được lan rộng đến thế giới ngoại giáo. Ở đây, hai gương mặt truyền giáo nổi bật nhất là Phaolô và Barnaba. Nhưng đây không phải là sáng kiến của hai ông mà là việc của Thánh Thần: “được Thánh Thần sai đi”. Như vậy, việc truyền giáo là công việc của Chúa Thánh Thần. Chính Ngài đóng vai chủ động, còn các tông đồ chỉ là những người cộng tác. Các ông không làm điều mình muốn, nhưng luôn làm điều Chúa muốn các ông làm.
Chúa Giêsu khi đến trần gian rao giảng cũng vậy, Ngài không làm theo ý mình nhưng hoàn toàn theo ý Chúa Cha: “Ta đã không tự mình nói ra, nhưng Cha là Ðấng sai Ta, chính Người đã ra lệnh cho Ta phải nói gì và phải công bố gì.”(Ga 12, 49).
Trong thời đại của chúng ta hôm nay, Chúa Thánh Thần cũng vẫn đóng vai chính và mỗi người Kitô hữu cũng được mời gọi cộng tác với Ngài để đem Tin Mừng Chúa Kitô đến cho mọi người. Điều quan trọng là ta phải biết lắng nghe Thánh Thần hướng dẫn. Nhưng làm sao để nghe được Thánh Thần? Luca diễn tả: “Ðang khi các ông làm việc thờ phượng Chúa và ăn chay, thì Thánh Thần phán bảo các ông”. Như vậy, để nghe được Thánh Thần ta cần phải cầu nguyện, không có cầu nguyện ta chỉ làm theo ý ta muốn, mà ý ta muốn thường ngược lại ý Chúa muốn. Thánh Augustino nói “Thiên Chúa muốn ban cho chúng ta ân sủng của Người, nhưng chỉ ban cho những ai xin Người”.  Chúa Giêsu đã dạy các Tông đồ “Hãy xin thì sẽ được”. Vì thế, các ông đã cùng nhau kiên trì trong cầu nguyện để chờ đợi Chúa Thánh Thần và Chúa Thánh Thần đã đến với các ông.

Sống Lời Chúa:
Tôi tập làm ánh sáng của Chúa Giê-su qua việc mỗi ngày làm một việc bác ái, một nghĩa cử yêu thương, nói một lời an ủi, khích lệ...

Cầu nguyện:
Lạy Chúa Giêsu, Chúa là ánh sáng trần gian, là ánh sáng cho tâm hồn con. Xin giúp con xác tín tin theo Chúa, thực hiện điều răn Chúa dạy, con sẽ bước đi trong ánh sáng, không còn bóng tối nơi tâm hồn con nữa. Xin cho con cũng trở thành ánh sáng Chúa cho người lân cận.

Lẽ sống:
Hãy thắp lên một que diêm

Một bữa nọ, ông John Keller, một diễn giả nổi tiếng được mời thuyết trình trước khoảng 100 ngàn người tại vận động trường Los Angeles bên Hoa Kỳ. Ðang diễn thuyết ông bỗng dừng lại và nói: "Bây giờ xin các bạn đừng sợ! Tôi sắp cho tắt tất cả đèn trong sân vận động này".
Ðèn tắt, sân vận động chìm sâu trong bóng tối dày đặc, ông John Keller nói tiếp: "Bây giờ tôi đốt lên một que diêm. Những ai nhìn thấy ánh lửa của que diêm tôi đốt thì hãy kêu lớn lên: Ðã thấy!". Một que diêm được bật lên, cả vận động trường vang lên những tiếng kêu: "Ðã thấy!".
Sau khi đèn được bật sáng lên, ông John Keller giải thích: "Ánh sáng của một hành động nhân ái dù bé nhỏ như một que diêm sẽ chiếu sáng trong đêm tăm tối của nhân loại y như vậy".
Một lần nữa, tất cả đèn trong sân vận động lại tắt. Một giọng nói vang lên ra lệnh: "Tất cả những ai ở đây có mang theo diêm quẹt, xin hãy đốt cháy lên!". Bỗng chốc cả vận động trường rực sáng.
Ông John Keller kết luận: "Tất cả chúng ta hợp lực cùng nhau, cóthể chiến thắng bóng tối, sự dữ và oán thù bằng những đóm sáng nhỏ của tình thương và lòng tốt của chúng ta".
Hòa bình không chỉ là môi trường sống vắng bóng chiến tranh. Hòa bình không chỉ là cuộc sống chung im tiếng súng. Vì trong sự giao tiếp giữa người với người, đôi khi con người giết hại nhau mà không cần súng đạn, đôi khi con người làm khổ nhau, đàn áp và bóc lột nhau mà không cần chiến tranh.
Ngoài ra, hòa bình không chỉ được xây dựng trong những văn phòng của các nhà lãnh đạo. Hòa bình không chỉ được xây dựng qua những cuộc họp, qua những buổi thảo luận, mặc cả của các nhà chính trị. Mọi người chúng ta phải trở thành những người thợ xây dựng hòa bình. Bởi lẽ nguồn gốc của hòa bình xuất phát từ phẩm chất của các mối liên lạc giữa người với người.
Người biết yêu mến là người thợ xây dựng hòa bình. Kẻ biết giúp đỡ là kẻ xây đắp hòa bình. Những ai biết tha thứ, những ai biết phục vụ tha nhân, những ai biết luôn khước từ hận thù, bạo lực là những người thợ xây dựng hòa bình. Những ai biết chia sớt của cải mình cho người túng thiếu hơn, những ai có lòng nhân từ, có lòng khoan dung và thông cảm đều là những kẻ giúp cho hòa bình nảy nở giữa loài người.
Tóm lại, cách thức tốt nhất để xây dựng hòa bình là tăng thêm cho thật nhiều những hành động yêu thương và hảo tâm đối với đồng loại. Những hành động yêu thương xuất phát từ lòng nhân hậu sẽ như những ánh sáng nho nhỏ của một que diêm. Nhưng nếu mọi người cùng đốt lên những ánh sáng bé nhỏ, những hành động yêu thương sẽ có đủ sức mạnh để xua đuổi bóng tối của những đau khổ và sự dữ.



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét