PHÚC ÂM: Mt 14,13-21
"Mọi người đều ăn no".
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Matthêu.
13 Nghe tin ấy, Đức Giê-su lánh khỏi nơi đó,
đi thuyền đến một chỗ hoang vắng riêng biệt. Nghe biết vậy, đông đảo dân chúng
từ các thành đi bộ mà theo Người. 14 Ra khỏi thuyền, Đức Giê-su trông thấy một đoàn
người đông đảo thì chạnh lòng thương, và chữa lành các bệnh nhân của họ.
15 Chiều đến, các môn đệ lại gần thưa với Người:
"Nơi đây hoang vắng, và đã muộn rồi, vậy xin Thầy cho dân chúng về, để họ
vào các làng mạc mua lấy thức ăn." 16 Đức Giê-su bảo: "Họ không cần phải đi đâu
cả, chính anh em hãy cho họ ăn." 17 Các ông đáp: "Ở đây, chúng con chỉ có vỏn
vẹn năm cái bánh và hai con cá! " 18 Người bảo: "Đem lại đây cho Thầy! " 19 Rồi
sau đó, Người truyền cho dân chúng ngồi xuống cỏ. Người cầm lấy năm cái bánh và
hai con cá, ngước mắt lên trời, dâng lời chúc tụng, và bẻ ra, trao cho môn đệ.
Và môn đệ trao cho dân chúng. 20 Ai nấy đều ăn và được no nê. Những mẩu bánh còn
thừa, người ta thu lại được mười hai giỏ đầy. 21 Số người ăn có tới năm ngàn đàn
ông, không kể đàn bà và trẻ con.
Suy niệm:
Phép lạ Bánh hóa nhiều
Đức Giê-su hoá bánh ra nhiều lần thứ nhất (Mc 6:30 -44; Lc 9:10
-17; Ga 6:1-14 )
Tin Mừng hôm
nay, khi các môn đệ xin Chúa giải tán dân chúng về các làng mạc để họ tự mua thức
ăn, Ngài đã truyền lệnh cho họ: "Các con hãy liệu cho họ ăn". Rồi với
năm chiếc bánh và hai con cá do các môn đệ mang đến, Ngài đã nuôi trên 5,000 người
được ăn no nê mà còn dư 12 thúng bánh vụn.
Ngày nay, các đám
đông đói ăn ấy được nhân lên đến cả triệu lần, họ không chỉ đói, mà còn chết đói
là khác. Ðã và đang có biết bao người làm những việc hy sinh để nuôi sống đám đông
ấy, nhưng vấn đề quá lớn lao đối với những giới hạn của con người. Dĩ nhiên,
con người phải làm hết sức có thể để giúp đỡ đồng loại, nhưng với sức riêng,
con người không thể giải quyết được vấn đề quá lớn lao ấy, họ cần có sự trợ lực
từ bên trên. Thật thế, chúng ta cần phải có những việc làm cụ thể, vì "đức tin không
có việc làm là đức tin chết". Tuy nhiên, chúng ta chỉ có thể
mang lại cơm bánh cho người đói khát, khi chúng ta cũng trao ban cho họ lời cầu
nguyện của chúng ta. Tự sức mình, với năm chiếc bánh và hai con cá, các môn đệ
không thể nuôi sống trên 5000 người; thế nhưng, xem chừng Chúa Giêsu không thể
làm phép lạ, nếu không có năm chiếc bánh và hai con cá ấy.
Người Kitô hữu
chúng ta không chỉ làm công tác xã hội. Năm chiếc bánh và hai con cá do đóng góp và san sẻ của chúng
ta cần phải đi đôi với niềm tin và lời cầu nguyện. Với niềm tin và lời cầu nguyện,
chúng ta hãy xác tín rằng cách nào đó, Chúa hằng nhậm lời chúng ta và chắc chắn
phép lạ luôn diễn ra. Chúa Giêsu đã dạy chúng ta cầu nguyện: "Xin Cha cho
chúng con hôm nay lương thực hằng ngày".
Ước gì những cố
gắng chia sẻ và trao ban của chúng ta luôn được thực thi bằng tất cả niềm tin
và lời cầu nguyện. Ước gì niềm tin và lời cầu nguyện của chúng ta cũng được thể
hiện bằng những nghĩa cử cụ thể của chúng ta.
Mỗi Ngày Một Tin Vui
Sống Lời Chúa:
Những công việc của con người
tự nó không có giá trị siêu nhiên, nhưng khi cộng tác với Thiên Chúa, nó sẽ trở
thành hành động cứu độ.
Cầu nguyện:
Lạy Chúa Giêsu, xin cho con cảm được cơn đói đang
giày vò bao người, xin cho con nghe được lời mời của Chúa: "Các con hãy
cho họ ăn đi." Ước gì chúng con dám trao tất cả những gì chúng con có cho
Chúa, để Chúa trao tất cả những gì Chúa có cho chúng con và cho cả nhân loại.
Lẽ sống:
Dòng nước từ sa
mạc
Có một người Ả Rập
nghèo nọ phải băng qua giữa sa mạc trong cơn đói khát và mệt lả. Tình cờ, người
đó bắt gặp một dòng suối. Với tất cả tấm lòng biết ơn, ông ta uống từng ngụm nước
và cảm thấy ngọt ngào khôn tả. Ông múc nước đổ vào bầu da cho đầy và tiếp tục
cuộc hành trình.
Sau nhiều ngày vất
vả, ông đã đến thủ đô Baghdad. Tìm đủ mọi cách để tiếp kiến với quan đầu tỉnh,
ông dâng kính cho quan tặng vật là chính bầu nước. Quan đầu tỉnh đón nhận món
quà một cách vui vẻ. Cho nước vào trong ly, ông uống cạn và cám ơn người Ả Rập,
đồng thời tưởng thưởng ông một cách quảng đại.
Những người hầu
cận cứ nghĩ thầm rằng đây là một thứ nước kỳ diệu nên ai cũng mong được nếm thử.
Nhưng quan đầu tỉnh nhất mực từ chối... Chờ cho người Ả Rập đi khuất, quan mới
giải thích về cử chỉ của mình. Nước để lâu trong bầu da đã trở nên rất bẩn và hôi
thối. Quan nghĩ rằng, nếu tất cả mọi người đều uống nước đó và đều tỏ ra khó chịu
trước mặt người Ả Rập, ông ta hẳn sẽ bị tổn thương...
Quà tặng cao quý
nhất mà người Ả Rập đã biếu cho quan đầu tỉnh chính là những giọt nước đã cứu sống
mình. Quan đầu tỉnh đã tặng cho ông món quà quý giá nhất bằng cách uống lấy nước
ông dâng biếu... Cuộc
đời sẽ đẹp biết bao nếu con người chỉ biết đối xử với nhau bằng những cử chỉ tế
nhị và thân ái. Một cử chỉ nhỏ mọn đến đâu, nhưng nếu được làm với tất cả yêu mến
sẽ không bao giờ qua đi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét