Thứ Sáu, 17 tháng 7, 2015

Lời Chúa: Thứ Bảy sau Chúa nhật XV Thường Niên 18.07.2015

PHÚC ÂM: Mt 12,14-21
"Người cấm họ đừng cho ai biết Người, để ứng nghiệm lời đã phán".
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Matthêu.
14 Ra khỏi đó, nhóm Pha-ri-sêu bàn bạc để tìm cách giết Đức Giê-su.
15 Biết vậy, Đức Giê-su lánh khỏi nơi đó. Dân chúng theo Người đông đảo và Người chữa lành hết. 16 Người còn cấm họ không được tiết lộ Người là ai. 17 Như thế là để ứng nghiệm lời ngôn sứ I-sai-a đã nói :
18 'Đây là người Tôi Trung Ta đã tuyển chọn, đây là người Ta yêu dấu : Ta hài lòng về Người. Ta cho Thần Khí Ta ngự trên Người. Người sẽ loan báo công lý trước muôn dân. 19 Người sẽ không cãi vã, không kêu to, chẳng ai nghe thấy Người lên tiếng giữa phố phường. 20 Cây lau bị giập, Người không đành bẻ gãy, tim đèn leo lét, chẳng nỡ tắt đi, cho đến khi Người đưa công lý đến toàn thắng, 21 và muôn dân đặt niềm hy vọng nơi danh Người.

Suy niệm:
Thiên Chúa luôn bảo vệ sự sống

“Cây lau bị giập, Người không đành bẻ gãy, tim đèn leo lét, chẳng nỡ tắt đi, cho đến khi Người đưa công lý đến toàn thắng.”
Phúc Âm hôm nay nhấn mạnh đến hai chi tiết: một bên là những người Pharisiêu chống đối Chúa họp nhau lại để tìm cách bắt Ngài, trong khi đó thì dân chúng lại theo Chúa rất đông và những người bệnh được chữa lành.
Một trong những đối nghịch xảy ra khi so sánh giữa Thiên Chúa và con người: Trong khi Thiên Chúa luôn tìm mọi cách để bảo vệ sự sống và chữa lành qua các việc: tạo dựng, quan phòng, dạy dỗ, và chuộc tội cho con người... thì con người lại khinh thường và luôn tìm cách tiêu diệt sự sống qua: chiến tranh, phá thai, án tử hình, các hình thức trợ tử, và hủy hoại môi sinh ...
Các Bài Đọc hôm nay dẫn chứng sự kiện Thiên Chúa luôn bảo vệ sự sống. Trong Bài Đọc I, Sách Xuất Hành tường thuật cuộc di cư vĩ đại của con cái Israel ra khỏi đất Ai cập dưới bàn tay uy quyền của Thiên Chúa. Ngài không muốn họ phải sống kiếp nô lệ khổ cực và bị tiêu diệt dưới bàn tay khát máu của người Ai cập, nên đã có kế hoạch đưa họ ra khỏi đó và tiến vào miền Đất Hứa. Trong Phúc Âm, thánh Matthew nêu bật hai thái độ tương phản: Trong khi các kinh sư tìm cách tiêu diệt Đấng bảo vệ sự sống, thì Chúa Giêsu, Người Tôi Trung được tuyển chọn của Thiên Chúa, lại đi khắp nơi chữa lành và bảo vệ sự sống đến độ: "Cây lau bị giập, Người không đành bẻ gãy, tim đèn leo lét, chẳng nỡ tắt đi."
Chúa Giêsu biết rõ những người Biệt Phái ghen ghét và mưu hại Ngài, Ngài đã kín đáo rời khỏi miền Galilê để tiếp tục sứ mệnh của Ngài tại nhiều nơi khác, Ngài còn cấm những kẻ theo Ngài không được tiết lộ cho thiên hạ biết Ngài là ai.
Thật ra, trong suốt cuộc sống tại thế và cho đến hôm nay, Chúa Giêsu vẫn kiên nhẫn chờ đợi với hy vọng mọi người trở về với Ngài để được cứu thoát. Chẳng hạn với người phụ nữ bị bắt quả tang phạm tội ngoại tình, một thứ tội phải bị ném đá, Chúa Giêsu chỉ nói: "Tôi cũng không kết án chị, chị hãy về đi và từ nay đừng phạm tội nữa". Ngài luôn quả quyết: "Tôi đến để kêu gọi người tội lỗi ăn năn trở lại", và thực tế, Ngài đã chữa lành những kẻ bị coi là tội lỗi và bị xã hội ruồng bỏ.
Lời Chúa hôm nay một lần nữa cho thấy ơn cứu rỗi ở tầm tay chúng ta: được cứu rỗi hay không là do chúng ta, vì Chúa vẫn kiên nhẫn và ban ơn đầy đủ, chỉ cần chúng ta thành tâm trở về với Ngài. Người trộm lành chỉ trong giây phút hướng tâm hồn về Chúa và tin tưởng nơi Ngài, đã được Chúa hứa cho ở trên Thiên Ðàng với Chúa ngay hôm đó. Còn Giuđa đã thất vọng đến chỗ tự vẫn, thì đó là dấu chưa hiểu lòng Chúa thương yêu bao la đến mức nào.
Chúa Giêsu, người Tôi Trung của Thiên Chúa, Người đã thể hiện tình thương của Thiên Chúa cho toàn thể nhân loại. Nơi Người tất cả mọi thành phần trong dân Chúa cần phải học biết và sống như Người; đặc biệt cho những ai đang có sứ mạng trên mình là người hướng dẫn, giảng dạy và chăm sóc, đừng để những người của mình, khiến họ phải đi tìm đến nơi khác để có những cộng đoàn và mục tử mà họ đang thiếu.

Sống Lời Chúa:
Có bao giờ tôi coi sự lựa chọn của Chúa, của Kitô giáo là sự lựa chọn mang tính nhu nhược không?. Sẽ chẳng đi tới đâu nếu hận thù tiếp nối hận thù; ăn miếng trả miếng. Hiền lành, khiêm nhường… là nét đặc trưng của Nước Trời và là điều Chúa dạy chúng con hãy học với Ngài. Tôi có nuôi trong đầu ý tưởng trả thù ai đó đã xúc phạm đến mình hay chưa, dẫu biết rằng một sự bỏ qua cũng chẳng dễ dàng gì, nhưng đó lại là cách tốt nhất để cảm hóa người khác. Câu tục ngữ “một sự nhịn bằng chín sự lành” thích hợp để tôi bắt chước Chúa theo tinh thần của Chúa.

Cầu nguyện:
Lạy Chúa Giêsu. Xin cho cộng đoàn giáo xứ chúng con có được vị chủ chăn có lòng nhân hậu khoan dung như Chúa, để mở đường trông cậy cho mọi con cái lỗi lầm được sớm đến gần Chúa hơn, và xin cho mọi thành viên trong gia đình chúng con luôn biết nâng đỡ nhau trong cuộc sống để ngày sau được cùng nhau sum họp trong Nhà Chúa.

Lẽ sống:
Tình yêu mời gọi

Vua Friedrich Wilhelm cai trị nước Phổ vào khoảng đầu thế kỷ thứ 18. Ông nổi tiếng là người nóng nảy khó tính. Ông không thích những nghi thức rườm rà. Ông chỉ thích đi dạo một mình giữa các đường phố Berlin. Thích sống đơn giản, nhưng ông lại rất nhạy cảm với bất cứ một sự xúc phạm nào của thần dân. Nếu chẳng may có người nào chạm đến ông giữa đám đông, ông sẽ không ngần ngại dùng gậy đập túi bụi vào người đó. 
Thành ra, khi thấy đức vua đang đi đến, mọi người đều tìm cách lẩn tránh.Lần kia, khi ông đang đi giữa phố Berlin, một người đàn ông đang đi tới, bỗng lẩn tránh đi nơi khác. Vừa ngạc nhiên, vừa bực tức vì dân chúng lẩn tránh mình, vua Friedrich mới chận người đàn ông lại và hỏi lý do tại sao ông ta lẩn tránh đi nơi khác. 
Người đàn ông luống cuống mãi, cuối cùng đành phải thú nhận rằng sở dĩ ông ta lẩn tránh nhà vua là vì sợ hãi. Nghe đến đó, vua Friedrich nổi tam bành, ông túm lấy vai người đàn ông đáng thương, vừa lắc mạnh, vừa thét lên: "Tại sao ngươi dám sợ ta. Ta là vua của ngươi. Ngươi phải yêu mến ta. Ngươi phải yêu mến ta, ngươi có biết điều đó không?".Chỉ có con người mới biết yêu bởi vì chỉ có con người mới có tự do. Không ai có thể cưỡng bách người khác phải yêu mình... 
Tạo dựng con người có tự do, Thiên Chúa vẫn luôn tôn trọng tự do ấy. Ngài không cưỡng bách con người phải yêu mến Ngài, nhưng chỉ mời gọi và tỏ tình. Bằng công cuộc tạo dựng, bằng cuộc sống và cái chết của Con Một Ngài, Thiên Chúa đã tỏ tình với con người... Tình yêu luôn đi bước trước. Bước trước ấy là một lời nói, một ánh mắt, một nụ cười, một món quà, một nghĩa cử.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét