Thứ Ba, 21 tháng 10, 2014

Lời Chúa: thứ Tư XXIX Thường Niên Năm A. 22.10.2014

Phúc Âm: Lc 12,39-48
“Ai đã được cho nhiều thì sẽ bị đòi nhiều.”
Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Lu-ca.
39 Khi ấy, Đức Giê-su nói với các môn đệ rằng : “Anh em hãy biết điều này : nếu chủ nhà biết giờ nào kẻ trộm đến, hẳn ông đã không để nó khoét vách nhà mình đâu. 40 Anh em cũng vậy, hãy sẵn sàng, vì chính giờ phút anh em không ngờ, thì Con Người sẽ đến.” 41 Bấy giờ ông Phê-rô hỏi : “Lạy Chúa, Chúa nói dụ ngôn này cho chúng con hay cho tất cả mọi người ?” 42 Chúa đáp : “Vậy thì ai là người quản gia trung tín, khôn ngoan, mà ông chủ sẽ đặt lên coi sóc kẻ ăn người ở, để cấp phát phần thóc gạo đúng giờ đúng lúc ? 43 Khi chủ về mà thấy đầy tớ ấy đang làm như vậy, thì thật là phúc cho anh ta. 44 Thầy bảo thật anh em, ông sẽ đặt anh ta lên coi sóc tất cả tài sản của mình. 45 Nhưng nếu người đầy tớ ấy nghĩ bụng : ‘Còn lâu chủ ta mới về’, và bắt đầu đánh đập tôi trai tớ gái và chè chén say sưa, 46 chủ của tên đầy tớ ấy sẽ đến vào ngày hắn không ngờ, vào giờ hắn không biết, và ông sẽ loại hắn ra, bắt phải chung số phận với những tên thất tín. 47 “Đầy tớ nào đã biết ý chủ mà không chuẩn bị sẵn sàng, hoặc không làm theo ý chủ, thì sẽ bị đòn nhiều. 48 Còn kẻ không biết ý chủ mà làm những chuyện đáng phạt, thì sẽ bị đòn ít. Hễ ai đã được cho nhiều thì sẽ bị đòi nhiều, và ai được giao phó nhiều thì sẽ bị đòi hỏi nhiều hơn.”

Suy niệm:
Lại một lần nữa Chúa Giê-su đưa ra lời kêu gọi “hãy sẵn sàng”, nhưng lần này không phải là sẵn sàng cho sự bất ngờ đầy hứng thú khi ông chủ trở về với phần thưởng trọng hậu cho người đầy tớ trung thành. Chúa đưa ra hình ảnh rất thực tế về một sự bất ngờ khó chịu: hình ảnh tên trộm luôn rình rập, chỉ cần một giây phút chủ nhà sơ hở mất cảnh giác là tên trộm chớp nhoáng ra tay. Chắc chắn rằng Ngài không có ý hù doạ chúng ta khi sánh ví việc “Con Người đến” với việc “kẻ trộm viếng nhà”. Ngài muốn nhấn mạnh rằng Lời của Chúa luôn là lời mời gọi cấp bách, đòi hỏi chúng ta đáp trả cách mau mắn và quảng đại. Hơn nữa, Ngài muốn chúng ta phải sẵn sàng ở mức cao nhất, không được phép lơ là một đường tơ kẽ tóc nào khiến cho chúng ta vuột mất hạnh phúc Chúa dành cho những “tôi tớ trung thành và khôn ngoan”.
Qua đoạn Tin Mừng hôm nay, Chúa Giêsu cho chúng ta thấy có hai nhóm đầy tớ: Trung tín và bất trung. Điều này làm tôi liên tưởng đến các mối phúc và những mối họa trong Tin Mừng Luca (Lc 6,20-26). Ngoài ra trong Tin Mừng Matthêu (25,31-46) khi nói về ngày quang lâm, Chúa Giêsu tách biệt chiên và dê – người được thưởng và kẻ bị phạt.
Dựa theo nội dung của đoạn Tin Mừng trên, tỉnh thức và sẵn sàng nghĩa là sống bác ái, yêu thương nhất là nhận ra sự hiện diện của Chúa qua tha nhân: ‘Nào những kẻ Cha Ta chúc phúc, hãy đến thừa hưởng Vương Quốc dọn sẵn cho các ngươi ngay từ thở tạo thiên lập địa. Vì xưa Ta đói, các ngươi đã cho ăn; Ta khát các ngươi cho uống; Ta là khách lạ, các ngươi đã tiếp rước… (Mt 25,34-36).
Ngược lại, những đầy tớ không tỉnh thức nghĩa là không nhận ra Chúa qua tha nhân, không sống bác ái yêu thương nên Chúa Giêsu nói: ‘Quân bị nguyền rủa kia, đi đi cho khuất mắt Ta và vào lửa đời đời… vì xưa Ta đói, các ngươi đã không cho ăn; Ta khát các ngươi đã không cho uống… Ta đau yếu ngồi tù, các ngươi đã chẳng thăm nom.’ (Mt 25,41-43)
Vậy, sự khác biệt ở hiện tại và tương lai giữa hai nhóm người ở trên là ‘làm’ và ‘không làm’ – hưởng hạnh phúc và bất hạnh như Chúa Giêsu nói rõ trong Tin Mừng: ‘Thật Ta bảo thật các ngươi, mỗi lần các ngươi làm như thế cho một trong những anh em bé nhỏ nhất của Ta đây, là các ngươi đã làm cho chính Ta vậy’ (Mt 25,40). Ngược lại, Chúa Giêsu cũng nói với những người bất hạnh: ‘Thật Ta bảo thật các ngươi, mỗi lần các ngươi không làm như thế cho một trong những anh em bé nhỏ nhất của Ta đây, là các ngươi đã không làm cho chính Ta vậy’ (Mt 25,45).

Sống Lời Chúa:
+ Thời gian là “tên trộm bất ngờ” thoắt đến rồi đi, và đã đi thì không bắt lại được. Tôi sẵn sàng bằng cách mau mắn quảng đại chu toàn các việc bổn phận hằng ngày của tôi.
+ Chúa Giêsu đang nhắc mỗi người chúng ta phải biết tận dụng tất cả ân huệ của Chúa đã ban, để làm trọn thánh ý của Chúa Cha, nếu không thì chúng ta phải trả lẽ trước mặt Chúa với một đòi hỏi cao. Mọi đặc ân của sự hiểu biết bao giờ cũng mang theo trách nhiệm. Nên tội sẽ trở nên nặng gấp đôi cho những ai đã hiểu biết mà vẫn cứ lỗi phạm, cũng như đáng trách cho những ai có đầy đủ điều kiện, dụng cụ, phương tiện, và thời gian mà không hoàn thành công việc của mình.

Cầu nguyện:
Lạy Chúa, Lời của Chúa như ngọn lửa bùng cháy, sưởi ấm con người. Xin cho con mỗi khi nghe Lời Chúa, tâm hồn con được hấp thu sức nóng của Lời, và xin giúp con mau mắn thi hành Lời Chúa.

Lẽ sống:
Hòn Vọng Phu

Giữa Nha Trang và Tuy Hòa, khoảng xa lộ 21 và sông Hinh, gần quận Khánh Dương có một ngọn núi tên là Vọng Phu, có nghĩa là trông đợi chồng.
Theo tục truyền trong dân gian thì thuở xưa có một gia đình sống hạnh phúc ở gần chân núi. Khi giặc giã nổi lên ở biên thùy, người chồng theo lệnh vua, tòng quân ra ngoài biên ải để chống quân thù, để lại người vợ trẻ và đứa con đang còn bú mớm. Người vợ trẻ ở nhà chờ chồng, mỗi ngày bế con trèo lên ngọn núi ngóng về phía biên cương xem có dáng chồng trở về hay không. Thời gian trôi qua nhưng đoàn quân chưa thấy về, người vợ và đứa con chờ đợi mãi hóa thành đá. Người đời biết chuyện nên gọi đó là Hòn Vọng Phu.
Có lẽ đây chỉ là một ngọn núi được cấu tạo bởi nhiều loại đá khác nhau. Theo thời gian, mưa gió sói mòn loại đá mềm, để lại hình dạng mường tượng như một người bồng con ngồi trông ra phía biển. Người dân ta đa sầu đa cảm, lại thêm cảnh nước luôn loạn ly, đã mượn hình dạng của núi để diễn tả tâm sự trông đợi chồng của người thiếu phụ Việt Nam. Ðiều làm cho xao xuyến cảm động ở đây là lòng chung thủy của một thiếu phụ, dù đói no, đau yếu hay mạnh khỏe, vẫn trước sau một lòng thương yêu chồng, xem chồng như là lẽ sống của cuộc đời. Rung động trước dạ trung kiên của người thiếu phụ Việt Nam qua hình ảnh Hòn Vọng Phu, chúng ta không khỏi không cảm động trước Tình Yêu của Thiên Chúa đối với chúng ta. Dù núi dời, dù đồi chuyển, dù con người có bội bạc phôi pha, Thiên Chúa vẫn luôn chung thủy trong Tình Yêu của Người. Càng thấm thía tình thương của Chúa, chúng ta càng cảm thấy Người là lẽ sống và là tất cả của cuộc sống.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét