Chủ Nhật, 21 tháng 9, 2014

Lời Chúa: thứ Ba XXV Thường Niên Năm A. 23.9.2014

Phúc Âm: Lc 8,19-21
“Mẹ tôi và anh em tôi, chính là những ai nghe lời Thiên Chúa và đem ra thực hành.”
Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Lu-ca.
19 Khi ấy, mẹ và anh em Đức Giê-su đến gặp Người, mà không làm sao lại gần được, vì dân chúng quá đông. 20 Người ta báo cho Người biết : “Thưa Thầy, có mẹ và anh em Thầy đang đứng ngoài kia, muốn gặp Thầy.” 21 Người đáp lại : “Mẹ tôi và anh em tôi, chính là những ai nghe lời Thiên Chúa và đem ra thực hành.”

Suy niệm:
Truyền thống từ xa xưa luôn tin nhận Đức Maria là Mẹ Đấng Cứu Thế và là Nữ Tỳ Thiên Chúa. Đức Maria được diễm phúc cao trọng này là nhờ Mẹ đã lắng nghe và thực hành Lời Chúa cách trọn vẹn. Vì thế, Đức Giêsu hết mực tôn kính Mẹ.
Tuy nhiên, bài Tin Mừng hôm nay trình thuật việc Đức Maria và các anh em của Ngài đến tìm Ngài, và khi được tin báo, Đức Giêsu lại nói: "Mẹ và anh em Ta là những người nghe lời Thiên Chúa và đem ra thực hành".
Qua câu nói này, người nghe cảm thấy ngỡ ngàng quá đỗi, bởi vì xem ra có vẻ Đức Giêsu quá thờ ơ với mối liên hệ ruột thịt, hơn nữa, người đó lại là Mẹ mình. Phải chăng điều này không thể chấp nhận được! Tuy nhiên, nếu chúng ta để ý thì đây là một cách gián tiếp, Đức Giêsu ca tụng Mẹ mình hơn ai hết. Tại sao vậy? Thưa! Vì Mẹ Maria là người trung thành và tín thác nơi Thiên Chúa tuyệt đối qua thái độ lắng nghe, suy niệm và thực hành cách trọn vẹn Lời của Thiên Chúa trong cuộc đời và nơi các biến cố.
Như vậy, đối với Đức Giêsu, tình nghĩa gia đình không chỉ xây dựng trên liên hệ máu mủ, mà thiết yếu phải được củng cố bởi lòng tin. Vì vậy, một cách mặc nhiên, câu trả lời của Đức Giêsu đã làm cho Mẹ thêm vinh dự, cao trọng và đáng để mọi người noi gương.

Hôn nay, phụng vụ mừng kính thánh Piô thành Pietrelcina.
Thánh nhân tên thật là Francesco Forgione. Khi được 15 tuổi, Francesco gia nhập dòng Capuchin và lấy tên Piô.
Cuộc đời của thánh nhân được tô đậm bởi đời sống đức tin tuyệt vời. Có thể nói: đối với ngài, đức tin chính là cuộc sống. Vì thế, cuộc đời của ngài là một cuộc đời luôn đi tìm Chúa trong đức tin và hân hoan thi hành. 
Ngài đã hoàn toàn tin tưởng Thiên Chúa và hết lòng khiêm nhường chấp nhận mọi sự.
Ngài đã can đảm làm chứng cho Chúa bằng chính đời sống của ngài. Ngài luôn đứng về phía người nghèo, người bị áp bức. Ngài cũng là người xuất sắc trong việc bảo vệ chân lý và tìm mọi cách đưa người ta tìm được sự thật theo Tin Mừng và giúp họ trở về con đường ngay nẻo chính khi tin nhận Thiên Chúa là Chúa và làm chủ tuyệt đối trên cuộc đời của họ.
Ngài có ơn Chúa đặc biệt trong việc nhìn thấu suốt tâm hồn người ta. Vì thế, ngài đã giúp cho họ nhận ra đâu là con đường đưa tới Thiên Chúa thật và đâu là con đường đưa tới diệt vong. Tưởng cũng nên nhắc lại, thời của thánh Piô luôn phải đối diện với chủ nghĩa thực dụng, duy vật và vô thần. Vì thế, mỗi khi gặp những người chối bỏ Thiên Chúa, ngài thường khuyên: "Ôi con dại dột biết là chừng nào!!! Con đã phản bội Chúa là Thiên Chúa của con và con tự đặt mình giữa hàng ngũ những kẻ thù của Thiên Chúa!". Từ những chỉ dẫn khôn ngoan của thánh nhân, nhiều người đã từ bỏ chủ thuyết vô thần hoặc tương đối để quay trở về với Thiên Chúa.
Sống Lời Chúa:
+ Sứ điệp Lời Chúa hôm nay mời gọi chúng ta luôn đặt niềm tin nơi Chúa. Đón nghe Lời Chúa và thực hành thì sẽ được hạnh phúc vĩnh cửu với Ngài. Đồng thời, biết noi gương thánh Piô khi xưa là: sống và làm chứng cho sự thật, sẵn sàng can đảm lên tiếng khi người ta đi sai đường trệch lối.

Cầu nguyện:
Lạy Chúa, xin cho con biết lắng nghe và thực hành Lời Chúa trong cuộc sống thường ngày. Ước gì cuộc đời của chúng con luôn được Lời Chúa soi dẫn.

Lẽ sống:
Cậu bé đau liệt trong bức tranh

Một trong những bức tranh bất hủ của danh họa Rafaello, người Italia, hiện đang được cất giữ trong bảo tàng viện Vatican: đó là bức họa Chúa Giêsu biến hình trên núi Tabôrê.
Trong bức tranh, người ta thấy có ba tầng. Ở tầng cao nhất của bức tranh là khuôn mặt và toàn thân Chúa Giêsu trong cảnh chiếu sáng rực rỡ giữa các tầng mây. Ở tầng dưới của bức tranh và kề sát với Chúa Giêsu là ba vị tông đồ Phêrô, Giacôbê và Gioan trong tình trạng ngây ngất trước sự biến dạng rực rỡ của Chúa Giêsu. Và ở tầng thấp nhất của bức tranh, người ta thấy một nhóm môn đệ và một gia đình đang quây quanh một em bé đang đau liệt: tất cả đều chìm ngập trong một khung cảnh ảm đạm, mờ ảo.
Có lẽ danh họa Rafaello đã cố gắng giải thích cho chúng ta về sứ điệp của bài Tin Mừng tường thuật cuộc biến hình của Chúa Giêsu. Chúa Giêsu chính là niềm hy vọng và là Ðấng cứu chữa con người. Ðứa bé đau liệt trong bức tranh là chính mỗi người trong chúng ta, là toàn thể nhân loại đang chịu đựng vì không biết bao nhiêu bệnh tật trong thân xác lẫn tâm hồn. Trong đám môn đệ đang quây quanh cậu bé đau liệt, Rafaello đã làm nổi bật hai cử chỉ: cử chỉ của một người môn đệ đang trỏ tay chỉ về cậu bé và cử chỉ của một người môn đệ khác đang chỉ tay về Chúa Giêsu.. 
Phải chăng Rafaello đã không muốn đánh thức ba vị tông đồ Phêrô, Giacôbê và Gioan đang say sưa chiêm ngưỡng Thánh nhan rực rỡ của Chúa Giêsu mà quên đi cảnh nhân loại đang quằn quại trong đau thương khốn khổ?
Trong đời sống đạo, chúng ta dễ rơi vào hai thái cực: hoặc chỉ chăm chú cầu nguyện mà không đếm xỉa gì đến lòng bác ái đối với tha nhân, hoặc ngược lại, xem hành động bác ái là một lời cầu nguyện mà không màng đến đời sống nội tâm. Nơi Chúa Giêsu, cầu nguyện đưa đến hoạt động và hoạt động dẫn đến cầu nguyện. Mỗi một gặp gỡ của Ngài với tha nhân cũng là một lời cầu nguyện và mỗi một lời cầu nguyện của Ngài cũng ôm trọn lấy tất cả những ai mà Ngài đã hoặc sẽ gặp gỡ. Chúng ta hãy chiêm ngắm mẫu gương của Chúa Giêsu... Cả cuộc đời của chúng ta phải là một lời nguyện dâng lên Thiên Chúa, chứ không chỉ có những lời kinh mà chúng ta đọc ngoài môi mép.
Người ta không lên xe để ở mãi trên đó... Một môn sinh không đến thụ giáo để ở mãi bên cạnh thầy mình... Cũng thế, chúng ta không leo lên núi cao để ở lại mãi trên đó. Sau cơn ngây ngất của ba vị tông đồ Phêrô, Giacôbê và Gioan trên núi Tacôbê, Chúa Giêsu đã kêu gọi các ngài hãy trở lại với thực tế: đó là thực tế của những cuộc gặp gỡ, đương đầu và cuối cùng là cái chết.
Từ đỉnh cao của sự cầu nguyện, từ bốn bức tường của nhà thờ, từ cung thánh của những giây phút ngất ngây trong sự kết hiệp, chúng ta hãy quay lại với cuộc sống, nơi đó có những nghĩa vụ để thi hành, nơi đó có những con người để gặp gỡ và yêu thương.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét